Hắn ghé sát miệng vào một cách duyên dáng, thổi nhẹ làn hơi ấm. Lúc này, thư ký lo lắng bước vào. "Cậu chủ, không ổn rồi”. "Hàng chục dự án của chúng ta ở Thiên Môn bất ngờ bị niêm phong rồi”. "Nhiều quản lý và người phụ trách của chúng ta đã bị bắt!" "Choang!" Tay Hậu Thư Hạo bất ngờ rung lên. Chiếc tách trà sứ trắng xanh trị giá hàng chục nghìn trên tay hắn cứ như vậy rơi xuống đất. Hắn ta đột ngột đứng dậy và nhìn chằm chằm vào thư ký. "Tại sao lại thế? Chuyện gì xảy ra vậy?" "Ai dám ra tay với gia tộc họ Hậu tôi? Chúng muốn chết à !?" "Là lãnh đạo cao nhất ở Thiên Môn ạ”. "Đó là mệnh lệnh của ông ấy, ông ấy dường như biết điều gì đó”. Hậu Thư Hạo vò mạnh mái tóc được tỉa tót cẩn thận của mình. "Sao lại thế được?" "Không, phải đưa tất cả những người bị bắt ra ngoài!" "Nếu không, tất cả thế lực của chúng ta ở Thiên Môn sẽ bị nhổ tận gốc!" Lúc này, người đầu tiên Hậu Thư Hạo nghĩ đến chính là Nghê Quang Vũ. Hắn vội vàng gọi điện thoại. Nghê Quang Vũ đã không trả lời cuộc gọi đầu tiên. Hậu Thư Hạo không nản lòng. Hắn biết rằng với tính cách của Nghê Quang Vũ, có thể lúc này Nghê Quang Vũ đang tập thể dục với phụ nữ trên giường cũng nên. Hắn lại kiên nhẫn và đợi vài phút. Cuộc gọi thứ hai cuối cùng đã được kết nối. Ngay khi điện thoại kết nối, Hậu Thư Hạo vội vàng nói: "Anh Nghê, dự án hợp tác của chúng ta…” "A!" "Á á !!!" Hét! Tiếng kêu thảm thiết đau đớn! Tiếng hét của Nghê Quang Vũ phát ra từ đầu dây bên kia. Trước khi Hậu Thư Hạo nói xong, tiếng kêu cứu của Nghê Quang Vũ lại phát ra từ điện thoại. "Hậu Thư Hạo, cứu tôi, cứu tôi!" "Tôi sắp chết rồi! Tôi sắp bị bọn họ đánh chết rồi!" Khi đang nói chuyện, điện thoại của Nghê Quang Vũ bất ngờ bị cướp. Hậu Thư Hạo nghe thấy giọng nói thô bạo của một người đàn ông. "Mày với Nghê Quang Vũ là một giuộc à?" Hậu Thư Hạo trầm giọng bình tĩnh nói: "Mày là ai?" "Đừng quan tâm tao là ai”. "Mày chỉ cần biết, mày cướp con gái tao đi, lấy mất tim con bé, thù này tao sẽ trả bằng hết!" Sau đó, nhiều người đã giật lấy điện thoại và hét lên với Hậu Thư Hạo. Sự tức giận của họ đã lên đến cực điểm! Hậu Thư Hạo sững sờ cúp điện thoại. Nghê Quang Vũ? Không phải tên hắn là Nghê Quang Văn sao? Tại sao hắn lại trở thành Nghê Quang Vũ rồi? Hậu Thư Hạo không thể hiểu được. Thiên tài mấy trăm năm mới có một như hắn, đã bị đơ. Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ có thể sững sờ đứng tại chỗ. Trương Tam đã đứng đó, nhìn Hậu Thư Hạo với đôi mắt lạnh lùng. "Hừ, thiên tài trăm năm mới có một à”. "Nực cười!" Khi Trương Tam nói vậy, Hậu Thư Hạo giống như một con chuột bị mèo dẫm lên đuôi, hắn lập tức nhảy dựng lên. Hậu Thư Hạo quay lại và nhìn chằm chằm vào Trương Tam với đôi mắt mở to. "Tôi nói cho ông biết, tôi là thiên tài!"