Bởi vì em bé cũng hơn một tháng rồi nên cô cũng buồn ngủ hơn.
Một giấc ngủ trưa cũng có thể ngủ gần ba tiếng.
Khi thức dậy, nắng nóng giữa trưa vừa lúc nhạt dần, ánh mặt trời dịu hơn rất nhiều.
“Bảo bối, hôm nay thời tiết rất đẹp, cát ven biển vừa mịn lại vừa thoải mái, mẹ dẫn con đạp sóng, đi đón gió được không?”
Advertisement
Đội mũ chống nắng, Nam Khuê mặc một chiếc váy hoa vụn che bụng rồi đi ra bãi biển.
Trần Tranh lo lắng, vốn định đi theo, nhưng Nam Khuê nói muốn một mình đi.
“Thiếu phu nhân, vậy cô cẩn thận, nhất định phải mang theo điện thoại di động, nhỡ đâu có việc phải lập tức gọi điện thoại cho tôi.”
Nói thì nói như vậy, nhưng Trần Tranh vẫn một mực lo lắng nên ở phía sau duy trì khoảng cách nhất định, lặng lẽ đi theo.
Hơn nữa, Lâm Tiêu cùng Chu Cảnh Quan đã dặn dò anh ta nhiều lần: Bất kể lúc nào, nhất định phải bảo vệ an toàn cho thiếu phu nhân.
Nam Khuê vừa đến bãi biển, từ xa đã nhìn thấy Cố Mạc Hàn và Chu Hiểu Tịnh.
Bọn họ sóng vai đi dạo trên bãi biển, vẫn là dáng vẻ ân ái ngọt ngào như trước.
Tuy chỉ nhìn mà ngực vẫn cực kỳ khó chịu.
Nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên.
Nam Khuê nắm chặt tay, cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Cho dù có khổ sở đến đâu, cô cũng phải nhịn xuống.
Lần này, cô không tiến lên.
Ngược lại ở bên cạnh các cô gái trên đảo cùng trò chuyện.
Lúc nói chuyện, các cô gái thấy ánh mắt cô rơi vào trên người Cố Mạc Hàn, nhịn không được cười nói.
“Có phải cô cũng cảm thấy anh Cố rất đẹp trai không?”
“Anh Cố? Các cô quen biết anh ấy sao?”
Cô gái lắc đầu: “Cũng không quen lắm, nhưng mà chị Hiểu Tịnh là người đẹp trên đảo này, chúng tôi ai cũng biết, anh Cố là vị hôn phu của chị Hiểu Tịnh, hơn nữa vẻ ngoài đẹp trai phong độ nên mọi người ai cũng đều hâm mộ chết đi được.”
Nam Khuê phản ứng nhanh, lập tức bắt được sơ hở trong lời nói của cô ta.
“Nói như vậy, trước kia cô cũng không biết Cố Mạc Hàn? Anh ta không phải là lớn lên trên đảo sao?”
Cô gái kia trả lời với khuôn mặt nghi ngờ: “Cô nghe được chuyện này ở đâu vậy, sai bét rồi!”
“Anh Cố không phải lớn lên trên hòn đảo này, nghe nói là bạn trai chị Hiểu Tịnh dẫn vào sau khi tốt nghiệp đại học, trước kia mọi người chưa từng gặp qua.”
Trong lòng Nam Khuê hiểu ra.
Quả nhiên, lời nói trong miệng Chu Hiểu Tịnh không có một chữ nào có thể tin.
Tất cả đều là lừa dối cô.
“Nghe nói bọn họ đã đính hôn, vậy cô có biết hôn lễ của bọn họ lúc nào không?”
“Hình như là định vào ngày thất tịch ấy, lãng mạn chết đi được.”
Sau đó, cô gái kia rời đi.
Nam Khuê ngồi trên băng ghế bên bãi biển đón gió.
Khi nhìn về phía Cố Mạc Hàn, Chu Hiểu Tịnh đã rời đi, chỉ có một mình anh ở trên bãi cát.