Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1063: “Em nói rồi, em tới tìm chồng em.”  



Anh cúi đầu, sau đó lẩm bẩm một vài từ: “Có vẻ như mắc bệnh không nhẹ.”



Nam Khuê: “...”



Nhìn nửa mặt hoàn của anh, cô thật sự rất muốn nói: “Đồ ngốc Lục Kiến Thành, đồ ngốc, người bị bệnh là anh, người mất trí nhớ là anh, người đã quên chuyện tình cảm này cũng là anh.”



Nhưng cuối cùng, cô lại không nói gì cả.



Advertisement

Cô biết, ép quá chặt, chỉ có thể phản tác dụng.



“Vậy anh vẫn còn muốn giúp em kiểm tra sao?”



“Ừ.”



Nhẹ nhàng buông ra một âm tiết, Lục Kiến Thành ngồi xổm xuống, đặt tay lên mắt cá chân Nam Khuê.



Nhìn kỹ một lượt, xác nhận không có dấu vết bị trẹo và sưng đỏ, anh mở miệng nói: “Động một chút.”



“Được.”



Lúc này đây, Nam Khuê lập tức vui mừng cười cười: “Tốt quá, chân này thế mà lại không đau.”



“Ừm, vậy chứng tỏ chân phải không có bị trẹo, chỉ có chân trái bị trẹo thôi.”



Sau khi kết luận, Cố Mạc Hàn đứng dậy.



Sau đó, đi đến bên cô, cả người to cao vòng lấy eo cô: “Cô có thể bám vào tôi, đặt sức nặng của chân trái lên người tôi rồi sau đó đi bộ bằng chân phải.”



Nam Khuê suy nghĩ một chút, cô hơi do dự.



Nếu là trước kia như vậy, anh sẽ ôm cô lên.



Nhưng bây giờ, cô biết chắc chắn không có khả năng này.



Ngay lúc Nam Khuê do dự, Cố Mạc Hàn lên tiếng: “Nếu cô không muốn tôi giúp như vậy thì tôi giúp cô gọi bác sĩ...”



“Em muốn.”



Nam Khuê lập tức cướp lời anh.



Dứt lời, cô đã nhanh chóng giữ chặt cánh tay Cố Mạc Hàn.



Đặt trọng lượng nửa người trái dựa vào người anh, Nam Khuê dùng chân phải từng chút từng chút di chuyển về phía trước.



Cô đi rất chậm.



Cố Mạc Hàn cũng bướcc đi rất chậm, không chỉ không thúc giục cô, ngược lại vẫn phối hợp với cô.



Điểm này làm cho Nam Khuê cảm thấy ấm áp trong lòng.



Thế nhưng, thật sự là đi quá chậm.



Nam Khuê nhìn khoảng cách xa trước mắt, không khỏi nhụt chí: “Nếu không anh vẫn nên rời đi đi, còn rất xa, em đi cũng thấy rất mệt mỏi, hơn nữa lại đau, em không muốn động đậy.”



Cố Mạc Hàn nhìn về phía cô.







Im lặng một lúc, anh thở dài: “Cũng không biết gia đình cô nghĩ gì, để cho một phụ nữ mang thai bụng lớn một mình đến hòn đảo.”







“Em nói rồi, em tới tìm chồng em.”







Cố Mạc Hàn: “...”







“Bỏ đi, không thảo luận những thứ này nữa, phía trước có một cái ghế tựa trên bãi biển, em kiên trì một chút đi đến đó tiếp được không?”




Nam Khuê gật đầu: “Được, để em thử.”