Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1067: Cố Mạc Hàn gần như nhìn đến ngây người.  



Ngồi lên xe máy lần nữa, Nam Khuê tựa vào lưng anh, ôm chặt lấy eo anh.



Hương thơm quen thuộc, bao phủ quanh người cô, Nam Khuê nhắm mắt lại, vô cùng thỏa mãn.



Khi xe máy đang di chuyển, gió biển thổi qua.



Nam Khuê một chút cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại cảm thấy ấm áp trong lòng.

Advertisement



Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve bụng: “Con à, con có thấy không? Cha con đang lái xe chở con với mẹ đấy.”



“Đúng rồi, tư thế cha đi xe máy thật đẹp trai, vô cùng quyến rũ luôn.”



Khi xe máy đi được một nửa, Cố Mạc Hàn nhớ tới một câu hỏi quan trọng: “Nhà cô ở đâu?”



“À, ở.”



Ngẩn ngơ một hồi lâu, Nam Khuê cũng không thể hình dung như thế nào.



Đúng rồi, cô là người mù đường mà.



“Nhà mình cũng không biết?”



Cố Mạc Hàn không thể tưởng tượng nổi, người phụ nữ này thật sự là to gan, đối với anh thật sự ỷ lại, cũng không sợ anh động tay động chân à?



“Bên cạnh có bất kỳ tòa nhà nào mang tính biểu tượng hoặc một cái gì đó thì cho tôi biết.”



“Chỉ nhớ hình như là một cửa hàng nhỏ nổi tiếng trên mạng.” Nam Khuê nói.



“Còn những thứ khác thì sao?”



“Cũng không nhớ rõ.”



Vì thế, Cố Mạc Hàn mang theo Nam Khuê gần như xuyên qua nửa hòn đảo, cuối cùng cũng tìm được nhà của cô.



Sau khi xuống xe, Nam Khuê lấy mũ bảo hiểm trên đầu xuống.



Khoảnh khắc mũ bảo hiểm lấy xuống, một trận gió vừa vặn thổi tới, cô khẽ ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, mái tóc giống như thác nước theo gió phiêu tán.



Những bông hoa trên cây cũng đang bị gió nhẹ thổi qua, từng đốm nhỏ rơi xuống làn tóc của Nam Khuê.



Dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt, mấy đóa hoa nhỏ dịu dàng điểm xuyết.



Khuôn mặt xinh đẹp của Nam Khuê trông vô cùng dịu dàng quyến rũ.



Một giây kia, Cố Mạc Hàn gần như nhìn đến ngây người.



Trong nháy mắt, dường như anh chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.



Tiếng tim đập, vội vàng mà rộn rã, khiến toàn thân anh cứng đờ.



Đưa mũ bảo hiểm cho anh, Nam Khuê cười mở miệng: “Hôm nay cảm ơn anh, hôm nào có thời gian mời anh đi ăn cơm nhé?”



Cố Mạc Hàn còn chưa đưa tay lấy mũ bảo hiểm, chỉ nhìn Nam Khuê, anh như bị ma xui quỷ khiến gật đầu: “Được.”







“Anh không cần mũ bảo hiểm nữa à?” Nam Khuê cười cười, cúi đầu dịu dàng mở miệng.







“Có chứ.”







Cố Mạc Hàn đưa tay nhận lấy mũ bảo hiểm.







“Nếu cô đã bình an về nhà, vậy tôi đi đây.”




“Ừ.”