Sau khi tắm xong, Cố Mạc Hàn nằm trên giường, nhưng anh không tài nào ngủ được.
Điều khiến anh cảm thấy khó hiểu chính là tại sao trong đầu anh luôn tràn ngập hình bóng của người phụ nữ tên Nam Khuê kia.
Giọng nói và khuôn mặt của cô ấy, điệu bộ của cô ấy;
Mọi hành động của cô ấy, bao gồm cả hành vi nũng nịu của cô ấy.
Advertisement
Vào lúc này, trong màn đêm u tịch, tất cả đều hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh.
Càng nghĩ tới lại càng trở nên rõ ràng hơn.
"Mày làm sao vậy? Cố Mạc Hàn, mày bị điên rồi sao?"
"Cố Mạc Hàn, mày mau tỉnh lại đi, Hiểu Tinh là vị hôn thê của mày, còn người phụ nữ kia mày mới gặp qua có vài lần thôi."
Nhưng dù anh có cố tự ám thị bản thân đi nữa, nhưng trong lúc ngủ anh vẫn nhìn thấy hình ảnh của Nam Khuê trong giấc mơ của mình.
Ngày hôm sau, bầu không khí của bữa sáng có chút ngượng ngùng.
Chu Hiểu Tinh im lặng ăn uống, cô ta gần như cúi đầu, cũng không nói bất kỳ câu gì.
Nếu là bình thường, cô ta hay nói rất nhiều trong bàn ăn, nhưng hôm nay cô ta lại im lặng không nói lời nào khiến không khí trên bàn ăn bỗng chốc trở nên lạnh lẽo khác thường.
Cố Mạc Hàn cũng chỉ cúi đầu ăn uống.
Nhìn thấy anh vẫn bình thản ung dung, làm ra vẻ như không có gì, Chu Hiểu Tinh càng cảm thấy trong lòng thêm bất lực.
Dùng tay đẩy bát cơm, cô ta lạnh lùng nói: "Con ăn xong rồi, mọi người cứ ăn tiếp đi!"
Nói xong cô ta liền xoay người vào phòng.
Thấy con gái có tâm trạng không tốt, mẹ Chu gõ cửa bước vào, ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô ta: "Con làm sao vậy? Mới sáng sớm mà đã tức giận như vậy, có phải đã cãi nhau với Mạc Hàn không?"
"Mẹ, mẹ biết rồi sao? Hôm qua con..."
Mới nói được nửa câu, hai má của Chu Hiểu Tinh đã ửng đỏ.
Dù gì cũng là chuyện riêng tư, tuy là mẹ ruột của mình, nhưng cô ta vẫn không biết mở miệng thế nào.
“Mẹ, mẹ nghĩ xem, có phải Mạc Hàn đã không còn yêu con nữa không?” Chu Hiểu Tinh lo lắng nói.
"Làm sao có thể chứ? Có lẽ do mấy ngày nay con đều ngủ không ngon, cho nên toàn có những suy nghĩ hồ đồ."
"Hôm qua anh ấy về nhà rất muộn. Có người nói với con rằng đã nhìn thấy anh ấy ngồi trên chiếc xe mô tô chở theo một người phụ nữ phía sau chạy quanh đảo, Hơn nữa lúc anh ấy về cũng tỏ thái độ kỳ lạ."
"Con bé ngốc này, có thể gần đây nó nhiều việc nên hơi mệt, con đừng suy nghĩ quá nhiều nữa."
Nhưng Chu Hiểu Tinh vẫn lo lắng không thôi.
"Mẹ, thật ra là con vẫn giấu mẹ một chuyện. Hai ngày trước có một người phụ nữ đến đây. Cô ta đã nói trước mặt Mạc Hàn rằng anh ấy bị mất trí nhớ, còn nói ra thân phận và tên tuổi trước đây của anh ấy, cô ta còn nói rằng mình chính là vợ của anh ấy."
"Không chỉ như vậy, cô ta còn nói rằng cô ta và anh ấy đã có với nhau một cặp con trai sinh đôi, bây giờ còn đang mang thai lớn bụng."
Mẹ Chu nghe vậy liền nhanh chóng mất bình tĩnh: "Chuyện lớn như vậy, sao bây giờ con mới nói cho mẹ biết chứ?"
"Bởi vì lúc đó Mạc Hàn đối với cô ta rất lạnh nhạt và thờ ơ, hơn nữa anh ấy cũng không tin những gì người phụ nữ đó nói, cho nên con mới xem nhẹ bỏ qua."