Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1076: “Thiếu gia sẽ tới sao?”



"Không phải cô nói đói bụng sao? Tôi đưa cô đi ăn cơm."



"Nhưng chẳng phải vợ chưa cưới kêu anh về nhà ăn cơm sao?"



“Lát tối về ăn cũng không sao.” Cố Mạc Hàn đáp.



Nghe câu trả lời của anh, Nam Khuê cảm thấy rất vui.



Đưa tay chạm vào đứa bé trong bụng, cô thầm nói: "Cục cưng, con có nghe thấy không? Cha con vẫn rất yêu mẹ và con."

Advertisement



"Cho dù cha con bị mất trí nhớ và đã quên mất chúng ta, nhưng cha con vẫn sẽ vô tình gần gũi với chúng ta."



Trong bữa trưa, Nam Khuê đưa điện thoại cho Cố Mạc Hàn.



"Anh hãy đưa số điện thoại của anh và cả Wechat của anh cho em để em lưu lại."



“Không cần đâu.” Anh nói: “Sau bữa ăn này, chúng ta không nên gặp lại nhau nữa. Như tôi đã nói, Hiểu Tinh là hôn thê của tôi. Cô ấy đối xử với tôi rất tốt. Tôi không thể làm gì có lỗi với cô ấy. "



Nghe những lời anh nói, tim Nam Khuê chợt nhói đau.



Anh không thể có lỗi với Chu Hiểu Tinh, vậy anh có thể có lỗi với em và đứa bé sao?



Nhưng sau đó, cô vẫn tự an ủi mình: Nam Khuê, mày phải mạnh mẽ lên, hiện tại không thể quá câu nệ, anh ấy bây giờ là Cố Mạc Hàn, không phải là Kiến Thành của mày, cho nên mày không thể đòi hỏi quá đáng với anh ấy được.



Nhoẻn miệng cười, Nam Khuê nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời: "Nói bậy bạ cái gì đấy, anh với anh có làm điều gì sao? Anh nói như vậy giống như em đã làm gì đó với anh vậy?"



Nhìn nụ cười trên môi cô, trái tim Cố Mạc Hàn lại lỡ thêm một nhịp.



Nhưng những thay đổi về mặt cảm xúc đó chỉ có mình anh biết.



Anh sợ rằng nếu mình đến gần cô hơn, anh sẽ không thể kiểm soát được trái tim mình và sẽ làm điều gì đó có lỗi với Hiểu Tinh.



Nam Khuê cũng không muốn cưỡng ép anh.



Vừa ăn xong, cô nhìn Cố Mạc Hàn: "Vậy lần sau gặp khó khăn thật sự em không được tìm đến anh sao?"



"Bụng cô đã rất to rồi. Bây giờ nên về nhà mới là an toàn nhất."



Nam Khuê lắc đầu: "Người quan trọng nhất với em đang ở đây. Nếu anh ấy không chịu về nhà, em cũng sẽ không về nhà."



"Nhưng cô cứ thế này rất nguy hiểm."



"Em biết tự chăm sóc bản thân mình. Được rồi, vì anh đã không muốn, em cũng không ép buộc anh nữa. Hôm qua em đã nói sẽ đãi anh một bữa ăn để cảm ơn anh, tối nay em ở nhà làm bữa cơm đợi anh đến nhé."



Sau đó, Nam Khuê xoay người muốn rời đi.



Cố Mạc Hàn nhanh chóng nắm lấy tay cô: "Không cần phải lãng phí như thế, tôi sẽ không đi đâu."



"Không thành vấn đề, trước mười hai giờ hôm nay, em vẫn sẽ chờ anh tới."



Buổi tối Nam Khuê đã yêu cầu người giúp việc nấu rất nhiều món ăn ngon.



Mỗi món ăn này đều là món mà Lục Kiến Thành rất thích ăn.



Trên bàn ăn đã bày nhiều món ăn vô cùng phong phú.



Nam Khuê nhìn Trần Tranh: "Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?"



"Thiếu phu nhân, cô yên tâm đi, album ảnh, video, và một số thứ khác mà cô và thiếu gia từng ở cùng nhau đều đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi."



"Được, cám ơn anh."



“Thiếu gia sẽ tới sao?” Trần Tranh có chút lo lắng.



Nam Khuê liền gật đầu chắc chắn: "Tiền cược đã đặt rồi, tôi cá là anh ấy sẽ đến thôi."





Buổi tối tám giờ, vẫn chưa thấy Cố Mạc Hàn đến.







Chín giờ, anh ấy cũng không đến.







Trần Tranh nhìn Nam Khuê đang ngồi bên với vẻ đầy lo lắng.







Mà phía bên kia, mẹ của Chu Hiểu Tinh đã nhân cơ hội uống rượu nói: "Mạc Hàn, hôm trước bác và bác trai của con đã tìm người xem bát tự cho con và Hiểu Tinh. Khi họ tính toán ra, trong lòng bác rất bối rối."







"Ngày cưới của các con khá là xấu, cho nên bác đã đích thân nhờ ông ấy chọn ngày lành tháng tốt, do vậy thời gian kết hôn sẽ sớm hơn nửa tháng, con có ý kiến ​​gì không?"