Nhưng, vừa nhìn thấy mắt cô đỏ lên, anh lại lập tức mềm lòng.
“Vậy anh có ý gì?” Nam Khuê trong lòng rất khó chịu.
“Tôi, tôi chỉ là”
Advertisement
Bỏ đi, có một vài lời giải thích không nên nói ra.
Nếu không chỉ khiến cho lời giải thích càng ngày càng loạn thôi.
Nhưng, Cố Mạc Hàn làm sao cũng không nghĩ tới.
Chính vào lúc này, trên người đột nhiên truyền tới một cảm giác va chạm nho nhỏ, khi phản ứng lại thì Nam Khuê đã chạy lại ôm chầm lấy anh rồi.
Đôi tay thon dài của cô ôm chặt lấy eo anh.
Rõ ràng chỉ là một lực nhỏ, nhưng lại nặng nề nện vào ngực anh.
Cố Mạc Hàn cả người sững sờ, toàn thân trở nên căng thẳng.
Một lúc lâu sau, anh vẫn chưa phản ứng lại.
Cho đến khi giọng nói của Nam Khuê vang lên bên tai: “Cố Mạc Hàn, anh ghen rồi đúng không?”
“...”
Trong chốc lát, đầu óc anh trắng xóa.
Thậm chí hoàn toàn quên luôn việc đẩy cô ra.
“Sao lại không trả lời em?” Nam Khuê truy hỏi.
Lần này, Cố Mạc Hàn cuối cùng cũng đã hoàn lại hồn.
“Cô Nam Khuê, cô buông tôi ra đi, cô nên biết, tôi là người đã có vị hôn thê rồi, chúng ta không nên như thế này.”
Nhưng, khi nghe thấy lời của anh, Nam Khuê không những không buông tay ra mà ngược lại còn ôm anh chặt hơn trước.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt nai tơ ngây thơ nhìn anh.
Nhưng giọng nói lại tràn đầy bá đạo: “Vậy chúng ta nên như thế nào?”
“Cố Mạc Hàn, nếu như em nói em thích anh thì anh sẽ tin chứ?”
Ầm một tiếng, Cố Mạc Hàn chỉ cảm thấy đầu óc anh không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ nữa rồi.
Cô thích anh?”
Hai người chỉ vừa mới gặp nhau có vài lần, điều này làm sao có thể chứ?
Cố Mạc Hàn kéo tay cô ra, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh nhất để trả lời cô: “Cô Nam Khuê, cô đừng nói đùa nữa, không phải cô nói bản thân đã có chồng, có con rồi sao?”
“Đúng vậy, nhưng chồng của em chính là anh, cha của con em cũng là anh, người mà em thích cũng là anh. Cố Mạc Hàn, em đã nói rất nhiều lần rồi, anh chính là Lục Kiến Thành, là chồng của em.”