Nhưng bất cứ nơi nào cậu ta đi qua, không một ai có thể đứng vững. Mỗi một tên ngã gục đằng sau cậu ta, trên người có ít nhất mười ba vết thương! Dao dính đầy máu! Cậu ta cầm chắc con dao chưa mở, uy lực hùng dũng. Nếu như mở ra rồi thì ai có thể ngăn được? Vương Tiểu Thất từng bước ép Lương Hàn Thần và những người khác quay trở về căn phòng. Lý Phong đứng ở trên cao khẽ lắc đầu, vẻ mặt có chút không vừa ý. Cố Ngôn Hi ở bên cạnh chú ý quan sát từng cử chỉ của Lý Phong, cô ta vội vàng hỏi: “Sao vậy?” “Tiến bộ quá chậm rồi!” Lý Phong lại không hài lòng? Cố Ngôn Hi chưa bao giờ nghĩ rằng, người lợi hại như Vương Tiểu Thất lại khiến Lý Phong không hài lòng. Yêu cầu của Lý Phong đối với đàn em của mình rốt cuộc cao như thế nào? Lúc này, khuôn mặt Cố Ngôn Hi đột nhiên biến sắc, bởi vì cô ấy nhìn thấy một người. Người đó lúc này đã đứng trước mặt Vương Tiểu Thất. Cố Ngôn Hi vội vàng nói: “Anh Phong, anh mau nói cho Vương Tiểu Thất biết người này rất lợi hại, bảo cậu ta nhất định phải cẩn thận”. “Hắn ta tên là Quách Lâm, là vệ sĩ thân cận của nhà họ Lương”. “Tôi nghe người ta nói, hắn ta có danh tiếng rất lớn ở Thành Hải”. Lý Phong bình thản cười nhẹ: “Đừng lo lắng, hôm nay Vương Tiểu Thất đến đây là vì tên Quách Lâm này”. Chương 253: Mười bảy nhát Lúc này, trong mắt Vương Tiểu Thất, Quách Lâm không phải là người, mà là một quả táo! Hít thở, lại hít thở. Vương Tiểu Thất tiếp tục điều chỉnh nhịp thở của mình. Cậu ta nhớ rõ từng lời Lý Phong nói với mình! “Nhát gan thì suốt đời làm chuột, cậu cứ trốn tránh như vậy thì có tác dụng gì? Có bản lĩnh thì tiếp một đòn của tôi đi!” Quách Lâm lúc này cũng bị Vương Tiểu Thất chọc giận. Cây gậy đen trong tay vụt bay trong gió! Luồng khí cuồn cuộn thổi bay các vệ sĩ xung quanh khiến chúng thậm chí không thể đứng vững! Lúc này, cơ thể Vương Tiểu Thất đột nhiên khẽ nhúc nhích. “Đi chết đi!” Quách Lâm gầm lên một tiếng, hai tay nắm chặt cây gậy, đập xuống. “Keng!” Thanh sắt rơi xuống, vụn đá bay tứ tung! Giữa lúc luồng không khí cuồn cuộn trong không trung, Vương Tiểu Thất cuối cùng cũng ra tay. Con dao lóe sáng. Tia sáng cắt xuyên qua bóng tôi. Một nhát! Hai nhát! Mười bảy nhát! Mười bảy nhát dao lóe vụt qua người Quách Lâm. Bóng Vương Tiểu Thất và Quách Lâm lướt qua nhau. Cậu ta từ từ ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười tràn đầy tự tin. Ngay sau đó, Vương Tiểu Thất nhét hai con dao làm bếp vào chiếc túi da bò trên lưng. “Leng keng!” Thanh sắt màu đen rơi xuống đất. Quách Lâm tiến về phía trước hai bước, cơ thể cường tráng ngã xuống đất. Máu đỏ tươi chảy ra lênh láng từ mười bảy vết thương hằn sâu trên người hắn. “Mày đừng có qua đây! Mày đừng có qua đây! Tao là người nhà họ Lương, mày dám động vào tao, tao sẽ....” “Bốp!” Vương Tiểu Thất tát Lương Hàn Thần một cái thật mạnh: “Bây giờ tao đã động vào mày rồi đấy, tiếp theo mày định thế nào?” Vương Tiểu Thất dí dỏm pha trò chơi đùa Lương Hàn Thần. “Được rồi, đừng lãng phí thời gian với những tên này, nhanh chóng làm việc đi”. Vương Tiểu Thất đang chơi đùa vui vẻ, sau khi nghe thấy giọng nói lạnh buốt như gió của Lý Phong đằng sau, đột nhiên giật mình.