Khi xe của ông ta đến cửa biệt thự, phát hiện ra cửa đang mở toang. Ngày thường sẽ có bốn vệ sĩ đứng ở ngoài cổng, nhưng bây giờ không thấy ai cả. “Chuyện gì thế này?” Lương Thế Thành phát hiện ra có điều gì đó không ổn. Đúng lúc này, bãi cỏ bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, bò rạp trên cửa kính xe của Lương Thế Thành. “Lão gia, lão gia! Tên Lý Phong Đông Hải đến rồi, hắn đang ở trong nhà chúng ta”. “Gì cơ?” Sau một thoáng kinh ngạc, Lương Thế Thành đột nhiên cười lớn. “Ha ha ha ha! Không cần tốn công tìm kiếm mà đã tự vác xác tới!” “Thằng chó Lý Phong Đông Hải này, thì ra dùng kế điệu hổ ly sơn!” Lương Thế Thành tỏ ra khinh thường, ông ta còn cho rằng Lý Phong có chút đầu óc, không ngờ rằng lại là một tên ngốc bốc đồng. Vì để đi cứu con trai, ông ta đưa theo hai cao thủ ra ngoài. Nhưng trong biệt thự vẫn luôn có ba cao thủ canh giữ. Ba vị cao thủ này cũng chỉ kém tông sư một bước. Bọn họ cũng là chỗ dựa lớn nhất của gia tộc Lương Thị ở đất Thành Hải này! Đừng nói là tên lưu manh Lý Phong đến từ Đông Hải nhỏ bé. Cho dù là bất kỳ gia tộc lớn nào ở Thành Hải cũng không dám xông vào đây một cách liều lĩnh như vậy. Chỉ có một kết cục duy nhất khi bước chân vào đây. Chết!! Khi nghĩ đến cảnh Lý Phong đã bị đánh thừa sống thiếu chết ở bên trong, nội tâm Lương Thế Thành vô cùng sảng khoái. Ông ta sải bước hết cỡ, dắt theo một đám người tiến vào đại sảnh. Vừa lúc tiến vào đại sảnh. Trố mắt ngạc nhiên! Năm mươi cao thủ bảo vệ biệt thự của bọn họ ngã sõng soài trên mặt đất! Tay chân của bọn chúng đều bị đãnh gãy. Lúc này giống như những con rối được xếp thành một hàng ngay ngắn. Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế sofa làm bằng da ở trung tâm phòng khách. Sắc mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị. Lông mày kiếm, mắt sao. Ngay cả khi anh đang yên lặng ngồi ở đó, trên người anh toát ra một khí chất mạnh mẽ. Một đám đàn ông đứng ngay ngắn sau lưng Lý Phong. Những người này sắc bén như dao, sát khí đằng đằng! Không nhìn thấy bóng dáng của ba vị cao thủ, Lương Thế Thành mới thở phào nhẹ nhõm. Ông ta cho rằng Lý Phong nhất định đã dùng thủ đoạn đê hèn nào đó để dụ ba vị cao thủ đi chỗ khác. Ông ta tiến lên hai bước, tức giận chửi bới: “Con chó đến từ Đông Hải này, mày lại dám cả gan giở thói ngang ngược trong nhà tao”. “Mày thật sự cho rằng những thủ đoạn bỉ ổi của mày có thể chống lại nhà họ Lương chúng tao sao?” “Ai cho mày cái gan chó đấy?” “Ông già, hôm nay tôi đến đây để nói lí với ông”. Lý Phong dửng dưng nói: “Con trai ông phạm lỗi ở Đông Hải, vì vậy tôi thay ông dạy dỗ anh ta”. “Nhưng anh ta lại tiếp tục phạm lỗi ở Thành Hải, tôi từ ngàn dặm xa xôi tới đây, lại thay ông dạy dỗ anh ta”. “Người xưa có câu “nuôi con mà không biết dạy dỗ, ấy là lỗi của người cha”, ông nói xem việc này, tôi có phải là nên đến tìm ông nói lý không?” “Dựa vào mày mà cũng dám lên đời dạy dỗ tao!?” “Quách Phong, lên bẻ từng cái răng của hắn xuống cho tao, để tao xem không còn mấy cái răng chó, hắn ta còn dám sủa bậy không!” Quách Phong là anh cả trong ba anh em nhà họ Quách và là người mạnh nhất.