Nguyễn Đại Bảo không ngừng lắc đầu, ánh mắt tha thiết khẩn cầu. “Bây giờ ông có thể nói cho tôi biết điều kiện để chấm dứt hợp đồng trong hòa bình được chưa?” Nguyễn Đại Bảo gật đầu lia lịa. Vương Tiểu Thất nhận thấy ánh mắt Lý Phong, lúc này mới buông ông ta ra. Nguyễn Đại Bảo lập tức phun những chiếc ghim trong miệng ra. Ông ta run rẩy nhìn Lý Phong. Người đàn ông trước mắt vẻ mặt dửng dưng, nói chuyện thản nhiên như đang nói chuyện phiếm với bạn. Nhưng anh mang đến một cảm giác vô cùng đáng sợ. Khi đối mặt với Lý Phong, Nguyễn Đại Bảo có cảm giác như đang đối mặt với một con thú dữ từ thời cổ đại xa xưa. Chỉ cần một ánh mắt của đối phương đã khiến Nguyễn Đại Bảo sợ đến mất mật! Nguyễn Đại Bảo vội vàng nói: “Cố Ngôn Hi là ca sĩ nổi tiếng của công ty chúng tôi”. “Bởi vì cô ta bây giờ có danh tiếng rất tốt trên thị trường và độ hot của cô ta cũng rất cao”. “Vì vậy nếu tính theo giá thị trường thì ít nhất phải đưa cho chúng tôi một trăm triệu! Lý Phong gật đầu nói: “Giá cả rất hợp lý”. Nghe Lý Phong nói như vậy, Nguyễn Đại Bảo mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, Lý Phong lấy trong túi ra một đồng xu đặt lên mặt bàn. Nguyễn Đại Bảo ngơ ngác nhìn đồng xu trên bàn. “Đây, đây là gì?” Giọng điệu Lý Phong vẫn bình thản như trước, nói: “Vừa nãy tôi dùng một tỷ để chuộc lại tự do cho cô ta, ông không chịu”. “Vậy thì bây giờ tôi chỉ có thể dùng một đồng tiền này để mua lại công ty giải trí của ông thôi”. Vừa dứt lời, Vương Tiểu Thất bên cạnh ngay lập tức lấy từ trong túi quần sau ra một tờ hợp đồng nhàu nát. Nguyễn Đại Bảo choáng váng khi nhìn thấy chữ ký ở cuối hợp đồng. Ông ta đã quá quen thuộc với chữ ký này. Đây chính xác là nét chữ của Lương Thế Thành, trưởng tộc gia tộc họ Lương. Nhưng tại sao có thể như vậy? Dưới trướng công ty giải trí của bọn họ có mười mấy ngôi sao cùng với mấy minh tinh lưu lượng, giá trị thị trường lên đến hơn mười tỷ. Lương Thế Thành làm sao có thể bán công ty với giá chỉ một đồng? “Nếu như không tin thì hãy gọi điện cho Lương Thế Thành hỏi xem”. Nguyễn Đại Bảo không dám lơ là, ông ta vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Lương Thế Thành. “Chủ tịch…..” Nguyễn Đại Bảo đang định nói, Lương Thế Thành ở đầu dây bên kia dường như đã biết ông ta định nói gì. “Có phải có người mua lại công ty chúng ta với giá một đồng không?” “Vâng ạ, vâng ạ”. “Lập tức bảo Phòng pháp chế soạn hợp đồng bán công ty cho hắn ta”. “Nhưng chủ tịch à, hắn ta chỉ trả một đồng, một đồng thôi đấy!” Mấy cao thủ của gia tộc Lương Thị đã chết rồi. Lương Thế Thành bây giờ trong lòng hoảng loạn. Làm gì còn sức để quản lý một công ty giải trí nhỏ dưới trướng tập đoàn nữa? Ông ta lập tức chửi bới: “Lời của tao, mày nghe không hiểu à? Có cần tao nói lại một lần không?” “Không cần, không cần ạ, tôi đã hiểu rồi!” Nguyễn Đại Bảo mồ hôi chảy ròng ròng.