Trong nhà kho cấp đông tối tăm, không gian lạnh lẽo ảm đạm, thỉnh thoảng lại vang lên tiếp “bốp bốp bốp”.
“Không tồi không tồi! Không ngờ mày có thể chịu đựng lâu như vậy, thật ngoài sức tưởng tượng của tao”.
Trên nóc nhà kho, một ngọn đèn khẽ lay động.
Ở một góc mà ánh sáng có thể chiếu đến.
Hai tay Âu Dương Diểu Diểu bị trói bằng xiềng xích, cả người bị treo trên không trung.
Người đàn ông đứng trước mặt cô ấy, liên tục vỗ tay.
Hắn tên Vưu Căn Thủy, đội trưởng đội Ám Ảnh ở Hàn Sơn.
Vưu Căn Thủy đi vòng quanh Âu Dương Diểu Diểu, cười nói: “Tao đã chơi qua rất nhiều con đàn bà, mày là người đầu tiên khiến tao cảm thấy phấn khích như vậy”.
“Thật đáng tiếc, mày là người Đông Hải”.
“Nếu như mày sinh ra ở Cô Tô, có lẽ tao đã phóng trong cơ thể mày, để mày sinh cho tao một đứa con”.
“Phì!”
Âu Dương Diểu Diểu nhổ nước bọt thẳng vào mặt Vưu Căn Thủy.
Vưu Căn Thủy không tức giận.
Hắn đưa tay ra lau nước bọt trên mặt, rồi lùng lưỡi liếm nó.
“Chà, nước bọt người đẹp nhổ ra cũng thấy thơm”.
Nói xong, Vưu Căn Thủy vươn tay ra đánh gãy mặt Âu Dương Diểu Diểu: “Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, trông cũng xinh đẹp đấy chứ”.
“Chỉ là da trên trán bị sứt một ít rồi, nhưng mà không sao, dù sao mày cũng sắp chết, đẹp hay xấu không quan trọng”.
Lúc này, trên mặt Âu Dương Diểu Diểu lộ ra vẻ sợ hãi.
Âu Dương Diểu Diểu nhìn chằm chằm Vưu Căn Thủy bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nốt sống: “Tôi muốn biết, tôi rốt cuộc đã đắc tội với ai? Tại sao mấy người lại đối xử với tôi như vậy?”
Vưu Căn Thủy cười lớn, cười một cách rất sảng khoái: “Câu này hỏi hay lắm”.
“Tao còn tưởng, khi mày nghe thấy tao nói sẽ giết chết mày, mày sẽ mở miệng ra cầu xin tao”.
“Nhưng không ngờ, mày lại nói câu này, thật sự có chút thú vị”.