Trong bóng tối gần đó, vài người đàn ông bước ra. Khí thế! Những người này đều mang một luồng sát khí bức người! Bọn chúng giống như một thứ vũ khí, trên người ai cũng bê bết máu, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm. Lúc này, Lý Nhị Ngưu, Vương Tiểu Thất nhanh chóng bước đến đứng bên cạnh Lý Phong. “Đại ca, những tên này giao cho bọn tôi đi”. Lúc này, trong mắt đám người Lý Nhị Ngưu tràn đầy lửa giận. Vừa dứt lời, Lý Nhị Ngưu xông đến trước mặt một tên trong số đó. Lý Nhị Ngưu tập luyện võ chân. Anh ta bật lên, xoay hai vòng trong không trung, đá thẳng vào người đàn ông. “Phịch!” Lý Nhị Ngưu vừa nhảy lên, cơ thể anh ta đột nhiên bay ngược trở lại, ngã mạnh xuống bên cạnh Lý Phong. Tên đánh Lý Nhị Ngưu bay lên trong không trung, vẻ mặt khinh thường phun ra hai chữ: “ Vô dụng!" Lý Nhị Ngưu lập tức đứng dậy, lại xông lên. Tuy nhiên, anh ta vừa xông lên lại bị đánh bay ngược về. Dương Thiện Tề ở bên cạnh muốn lên giúp đỡ nhưng bị Lý Phong vươn tay cản lại. Lý Phong nói với Tang Cẩu, Vương Tiểu Thất và Dương Thiện Tề: “Hãy chọn đối thủ của các cậu, mỗi người một tên”. Vưu Căn Thủy phá lên cười khi nghe thấy những lời này của Lý Phong. Khi tiếng cười của hắn vừa dứt, lập tức giận dữ nhìn chằm chằm anh: “Tự cho mình là tài giỏi, thật ngu dốt”. “Trong đám phế vật chúng mày, chỉ có một mình thằng Lý Phong mày còn được coi là có chút bản lĩnh”. “Bọn đứng bên cạnh mày là cái thá gì?” “Phế liệu nhặt ra từ bãi rác lại dám trưng lên quầy?” “Thật đáng xấu hổ mà!” Đám người Lý Nhị Ngưu nhìn nhau, không nói nhiều lời lập tức gầm lên một tiếng giết Trận chiến ngay lập tức bắt đầu. Cú đấm liên tục không dứt! Tiếng la thất thanh không ngừng! Người của Lý Phong ai cũng không sợ chết, đồng thời cũng có sức chịu đựng phi thường. Nhưng đối thủ của bọn họ thật sự quá mạnh. Hai bên hoàn toàn không cùng đằng cấp. Đặc biệt là Vương Tiểu Thất. Đối thủ của cậu ta nắm chặt hai con dao ngắn trong tay. Vương Tiểu Thất bây giờ người toàn vết thương. Quần áo của cậu ta thấm đẫm màu máu. Nhưng cậu ta từ đầu đến cuối vẫn luôn nghiến răng chịu đựng. Một con thú dữ cho dù có bị thương thì ánh mắt vẫn luôn tràn đầy sát khí. Không chịu thua! Không thể thua! “Bụp!” “Bụp!” “Bụp!” “Bụp!” Trận chiến ác liệt! Hai bên lao vào đánh nhau, tiếng tay đấm chân đá bịch bịch. Âm thanh như bị bóp nghẹt phát ra từ Vương Tiểu Thất và những người khác.