Mặc dù Hứa Hạo Nhiên đã nói rất nhiều lần là mình đến đây chỉ để kiếm thêm thu nhập thôi. Nhưng đối phương không chịu tin. Một tên côn đồ nhuộm tóc vàng đá Hứa Hạo Nhiên ngã xuống đất. Hắn ta đứng nhìn xuống Hứa Hạo Nhiên từ trên cao, cầm lấy một chai bia, chất lỏng màu vàng của bia cứ thể chảy xuống người cậu ta. “Khà khà khà, nhóc con, mày muốn biết vì sao tao đánh mày không?” Hứa Hạo Nhiên lắc đầu. Kết quả đối phương lại tát một cái. Một tiếng “chát” vang lên. Mặt trái của Hứa Hạo Nhiên bị đánh đỏ. “Tao hỏi lại mày lần nữa, mày có muốn biết vì sao tao muốn đánh mày không?” Hứa Hạo Nhiên hết cách, chỉ có thể gật đầu. Kết quả đối phương lại trở tay tát thêm cái nữa, đánh lên nửa bên mặt khác của Hứa Hạo Nhiên. “Mẹ nó, mày đúng là đồ không có liêm sỉ!” “Tao ra đời lăn lộn hai ba năm rồi mà chưa từng gặp ai đê tiện như mày đâu, bị người ta đánh còn muốn hỏi sao lại bị đánh?” “Đánh người có cần lý do à, tao đánh mày cũng cần lý do sao?” Nói xong, tên côn đồ tóc vàng lại liên tục tay đấm chân đá với Hứa Hạo Nhiên. Hứa Hạo Nhiên bị đánh thì thôi, nhưng cả ghita cậu ta bỏ tiền ra mua cũng bị tên côn đồ cầm lên đập mạnh xuống đất. Đây là cục cưng của Hứa Hạo Nhiên đó. Chương 97: Liều mạng Hứa Hạo Nhiên lập tức nhảy dựng lên, nhào về phía tên côn đồ tóc vàng. “Ông đây liều mạng với mày!” Không thể không nói, Hứa Hạo Nhiên thật sự không có chút năng lực và kinh nghiệm đánh nhau nào. Cậu ta mới vừa nhào qua đã bị tên côn đồ tóc vàng đá một cước lên mặt. Hứa Hạo Nhiên lập tức bị đá sang một bên. Cậu ta lăn liên tục mấy vòng dưới đất, đụng vào chân bàn cách đó không xa mới dừng lại. Tên côn đồ đi tới túm lấy đầu của Hứa Hạo Nhiên. Duỗi tay vỗ vài cái lên khuôn mặt đã bị đánh đỏ của cậu ta. “Ranh con, mày là người đầu tiên tao đánh khi đến Đông Hải đó”. “Vì anh tao sẽ nhanh chóng trở thành người có tiếng tăm ở Đông Hải thôi”. “Đông Hải của tụi mày sẽ trở thành địa bàn của Lang Gia”. “Đến lúc đó, tao chính là đại ca của khu vực này!” “Sao này thấy tao thì phải cúi đầu khom lưng, lễ phép chào hỏi có biết chưa”. “Nếu không, ông đây gặp mày lần nào sẽ đánh mày lần đó!”. Nói xong, tên côn đồ mới buông tay ra, dẫn đám người bên cạnh lắc lư đi tới cửa quán bar. Lúc này, hai người Lý Phong và Hứa Mộc Tình vừa lái xe đến chỗ đỗ xe ngoài cửa quán bar. Khoảng thời gian gần đây, sự nghiệp của tập đoàn Lăng Tiêu không ngừng phát triển. Hứa Mộc Tình vẫn luôn bận trước bận sau. Vì bên cạnh thiếu nhân tài, cũng chỉ có một vài người đáng tin cậy. Nhưng một mình cô thật sự quá bận rộn, Hứa Mộc Tình bèn nghĩ đến Hứa Hạo Nhiên. Ở trong nhà, Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân không biết đã khuyên nhủ Hứa Hạo Nhiên biết bao nhiêu lần. Muốn cậu ta đến tập đoàn của gia đình làm việc, nhưng Hứa Hạo Nhiên cứ không chịu. Nói theo cách của Liễu Ngọc Phân là lúc còn nhỏ Hứa Hạo Nhiên sốt đến 42 độ nên đầu óc nóng quá hỏng rồi. Cả ngày chỉ ôm giấc mộng trở thành ngôi sao ca nhạc. Có thể nói, Lý Phong là người duy nhất trong nhà ủng hộ Hứa Hạo Nhiên. Theo anh thấy, Hứa Hạo Nhiên chỉ đang thiếu chút cơ hội mà thôi. Chỉ cần cơ hội đến, người anh rể là anh sẽ đưa cậu ta lên mây xanh! Lý Phong và Hứa Mộc Tình vừa mới đến cửa quán bar. Tên tóc vàng kia chợt nhảy cẫng lên như nhìn thấy lục địa mới. “Wow, người đẹp kìa!” “Không ngờ một Đông Hải nho nhỏ cũng có một cô gái xinh đẹp như vậy”. “Nhìn còn đẹp hơn cả siêu sao ấy chứ”.