Hứa Hạo Nhiên đột nhiên đứng lên chỉ vào đám người trước mặt rồi quát to.
“Mấy người còn có gan đến đây nữa à?”
“Không sợ tôi đánh các người thành chó rơi xuống nước hả?”
Nhóm người xông vào nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên tay nhỏ chân nhỏ thì không nhịn được cười to.
Một người trong đó ngông nghênh đi tới trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
Không nói một câu nâng chân lên đạp vào ngực cậu ta.
Mà đúng lúc đó, sau lưng Hứa Hạo Nhiên có một hạt dưa bắn tới.
Hạt dưa vô cùng chính xác đụng trúng ngay mu bàn chân của người đàn ông cao to.
Khiến gã hét lên một tiếng.
Sau đó, gã bay ngược ra ngoài rồi ngã lên cái bàn vừa mới dọn ra.
Lúc này, mọi người đều không khỏi ngơ ngác.
Nhìn từ góc độ của bọn họ giống như chân của người đàn ông đá lên người Hứa Hạo Nhiên.
Sau đó bị thân thể của Hứa Hạo Nhiên làm bay ngược ra ngoài.
Đâu ai biết rằng trong bóng tối sau lưng Hứa Hạo Nhiên là Lý Phong đang cầm một nắm hạt dưa trong tay thoải mái đứng đó, đồng thời sau lưng anh còn có một hàng người.
Lý Phong đoán chắc chắn những người này sẽ đến nữa.
Anh tỉ mỉ lập ra một vở kịch rồi bắt đầu diễn như thế.
Theo “kịch bản” Lý Phong nói trước với Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc Tình.
Anh muốn tạo Hứa Hạo Nhiên thành một chàng trai có ước mơ của riêng mình, lúc nào cũng hăng hái vươn lên.
Đầu tiên, Hứa Hạo Nhiên là một người sẵn sàng vì giấc mơ mà từ bỏ mọi thứ.
Mặc dù trong nhà có tập đoàn kinh tế, nhưng cậu ta vẫn vác ghita làm ca sĩ trong quán bar, tự kiếm tiền nuôi sống mình.
Cậu ta chưa bao giờ xin tiền bố và chị mình, bên người chẳng những không có mấy chiếc siêu xe kia, thậm chí ngay cả một chiếc xe điện cũng không có.
Sau đó, Lý Phong muốn tạo ra một hình tượng chói lọi cho Hứa Hạo Nhiên.
“Mẹ nó, thằng nhóc này thật kỳ lạ”, người đàn ông cao to bị văng ra kia hùng hổ đứng dậy.
Gã cầm lấy cái ghế ở bên cạnh, lại la to đánh về phía Hứa Hạo Nhiên.
Trong bóng tối, Lý Phong cầm một hạt dưa trong tay.
Chương 100: Nấu món đậu hũ Tây Thi thích ăn nhất
Anh nhanh chóng búng hạt dưa ra.
Hạt dưa đánh vào cái ghế trong tay người đàn ông cao to với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy.
Nhìn từ góc độ của mọi người, cái ghế này đã đập lên đầu của Hứa Hạo Nhiên.
Chỉ là khi đánh trúng đầu của cậu ta, cái ghế lập tức bị một sức mạnh vô hình làm bay ngược ra ngoài.
Lúc này, Lý Phong ở trong tối nhẹ nhàng nói hai chữ: “Ra tay”.
Hứa Hạo Nhiên lập tức vung tay đánh một quyền vào ngực người đàn ông cao to.
Cùng lúc đó, một hạt dưa cũng bay theo cánh tay của Hứa Hạo Nhiên bắn trúng ngực của gã.
Người đàn ông cao to đau đớn kêu lên một tiếng.
Sau đó, người gã như bóng cao su bị đá văng, nặng nề bay ngược ra ngoài.
Mãi đến khi đập trúng vách tường cách đó hai ba mươi mét mới rơi xuống đất.
Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, khí thế cuồn cuộn tản ra ngoài.
Cậu ta cầm lấy micro trước mặt, chỉ vào đám người trước mặt nói: “Tôi cho các người biết, chỉ cần có mặt tôi ở đây, tôi nhất định sẽ không để các người làm càn”.
Nghe vậy, mấy tên côn đồ đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều mang nét mặt dữ tợn cùng xông về phía Hứa Hạo Nhiên.
Đúng lúc này, Lý Phong búng tay một cái.
Mấy người Lý Nhị Ngưu đứng sau lưng anh như chó sói chạy ra khỏi rừng cây, la hét tấn công đám côn đồ cao to kia.
Chỉ trong nháy mắt, đàn em Triệu Bắc Lâm tỉ mỉ bồi dưỡng đã bị mấy người Lý Nhị Ngưu đánh ngã xuống đất.
Bọn họ vừa kêu la vừa hoảng hốt nhận ra không ngờ ở Đông Hải nho nhỏ này lại có một đám người mạnh mẽ như thế.
Hứa Hạo Nhiên chậm rãi bước xuống từ trên sân khấu.
Cậu ta đứng trước mặt đám người này, lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi đang vui, sẽ tha cho các người một mạng”.
“Nếu lần sau các người còn không biết điều mà kéo đến tiếp, thì không cần đi nữa đâu”.
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu, dẫn mấy đàn em hùng hổ rời khỏi quán bar.
Mới ra khỏi quán bar, Hứa Mộc Tình đã đỗ xe trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Mộc Tình tức giận nói: “Đẹp trai cái gì mà đẹp trai, chị sợ muốn chết đây nè, khi nãy đám người kia cao to như vậy, lỡ như thật sự làm em bị thương thì phải làm sao đây?”