Nghe thấy những lời này của Triệu Bắc Lâm, mấy đệ tử bên cạnh liên tục gật đầu.
Ông ta nói tiếp: “Người đó đúng là có chút thực lực, nhưng lại đánh giá mình quá cao”.
“Biết rõ thầy có tiếng tăm ở tỉnh đã hai mươi mấy năm còn ở đó kêu gào, nói năng lỗ mãng”.
“Nếu không phải vì cậu ta nói chuyện quá khó nghe, thầy cũng sẽ không chém đứt hai tay của cậu ta, để cậu ta làm ăn mày năm năm ở tỉnh”.
“Đây là vì sư phụ nhân từ, nếu đổi lại là con thì con đã ném hắn ta vào sông cho cá ăn rồi”, bên cạnh có một đệ tử vội nói.
Triệu Bắc Lâm cười lạnh dạy dỗ mấy đệ tử.
“Mấy đứa phải nhớ kỹ, tra tấn một người, khiến người đó sống trong sự nhục nhã còn thú vị hơn giết chết người đó nhiều”.
Mấy đệ tử vội gật đầu: “Sư phụ nói đúng”.
Lúc này, cửa bị đẩy ra.
Bốn đệ tử của Triệu Bắc Lâm bị người ta ném từ bên ngoài vào như túi rác.
Sau khi rơi xuống, cả đám đều xụi lơ dưới đất, thân thể vặn vẹo, có vẻ tay chân đều đã bị người ta đánh gãy.
Triệu Bắc Lâm thấy thế vội gầm lên: “Là ai làm?”
Lúc này, Lý Phong dẫn một đám đàn em chậm rãi đi vào.
Lúc đối diện với Lý Phong, Triệu Bắc Lâm không nhịn được nhíu mày.
Ánh mắt thật sắc bén!
Triệu Bắc Lâm như nhìn thấy người trẻ tuổi không biết sống chết trước mặt mình năm đó từ trên người Lý Phong, không nhịn được cười lạnh ra tiếng.
“Cậu là tay sai thân tín kia của Lưu Đức Luân à?”, trong câu hỏi của Triệu Bắc Lâm mang theo ý khẳng định.
“Lưu Đức Luân chỉ là một đàn em của tôi mà thôi”.
Nghe thấy lời này, Triệu Bắc Lâm không khỏi giật mình.
Triệu Bắc Lâm và rất nhiều nhân vật lớn trong thế giới ngầm ở tỉnh đều cho rằng bây giờ Lưu Đức Luân đang thao túng thế giới ngầm của Đông Hải.
Cuối cùng không ngờ Lý Phong vừa đi lên đã nói, Lưu Đức Luân là đàn em của mình.
Lý Phong nhìn đồng hồ một cái, lạnh nhạt nói: “Trên đường đến kẹt xe mất một lúc, đã mười lăm phút trôi qua rồi”.
“Mười phút nữa tôi phải về đến nhà, chỉ cho ông năm phút thôi”.
“Tôi cũng không nói gì nhiều nữa, đi thẳng vào vấn đề luôn, đầu tiên là tôi phải cảm ơn ông”.
Triệu Bắc Lâm cười lạnh: “Tôi còn tưởng cậu hùng hổ đi vào là muốn hỏi tội tôi, thì ra là đến xin tha à”.
“Chỉ là cậu đánh gãy tay chân của đệ tử tôi, bây giờ lại đến xin tha có phải quá muộn rồi không?”
Lý Phong như không nghe thấy lời của Triệu Bắc Lâm, tự ý nói.
“Thế giới ngầm của Đông Hải rất lớn, có vô số ngóc ngách không xử lý được. Bây giờ các người xuất hiện, thoáng chốc đã xử lý sạch sẽ giúp chúng tôi rồi”.
“Nhưng đệ tử của ông đánh em vợ tôi, bây giờ tôi sẽ tính món nợ này với ông”.
Nói xong, Lý Phong lập tức đi về phía Triệu Bắc Lâm.
Anh đi không nhanh, bước từng bước về phía ông ta như một người bình thường vậy.
Lúc này, bên cạnh Triệu Bắc Lâm có một đệ tử đứng ra.
Gã quát lên với Lý Phong: “Dám thách thức sư phụ của tôi á, vậy phải hỏi xem nắm đấm của tôi có đồng ý không đã?”
“Chát!”
Lý Phong đáp lại đệ tử này bằng một cái tát.
Đệ tử bị đánh đến mức xoay tròn 360 độ ngay tại chỗ.
Sau khi xoay mấy vòng, gã nặng nề đụng trúng vách tường.
Hai người bên cạnh quát to muốn xông lên, nhưng Triệu Bắc Lâm đột nhiên giơ tay.
Hai đệ tử lập tức lùi về sau.
Một người trong đó híp mắt hung ác nói: “Ranh con, mày chết chắc rồi”.
“Sư phụ của tao là con dao sắc bén đứng đầu tỉnh đấy”.