Về phần nhiều hơn, anh ta không dám hi vọng xa vời vào những điều đó.
Cũng chưa từng suy nghĩ đến.
Trong khoảng thời gian này, chuyện của công ty vẫn luôn do Lục Minh Bác lo liệu.
Vì Lục Kiến Thành bị thương nên định sau khi khỏe rồi mới đến công ty.
Advertisement
Không biết truyền thông biết được tin nào từ đâu, hơn nữa còn biết cả số phòng của Lục Kiến Thành, họ trực tiếp chạy vào chụp mấy bức ảnh, cũng trắng trợn đưa tin về tình trạng của anh.
Mặc dù hành động này khiến người khác rất chán ghét.
Nhưng không thể không nói, mấy tháng Lục Kiến Thành không xuất hiện cũng đã khiến người bên ngoài suy đoán rất nhiều.
Có người nói anh qua đời do tai nạn xe cộ, có người nói anh đã tàn phế, còn có cả người nói anh đã tự sát.
Đủ các loại lời đồn không dứt.
Nhà họ Lục cũng chưa từng có thông báo gì.
Bây giờ cuối cùng Lục Kiến Thành cũng đã xuất hiện, có không ít người nhốn nháo.
Cổ phiếu của Lục thị cũng không ngừng tăng giá, rất nhiều người kiếm được thêm không ít.
Nhưng chuyện này cũng có nghĩa là có người tổn thất rất nhiều, gần nư là nhà tan cửa nát.
Nghỉ ngơi mấy ngày, vết thương của Lục Kiến Thành đã hồi phục ổn định.
Thời gian dự sinh của Nam Khuê cũng càng ngày càng gần.
Nhưng dường như cô có tâm sự gì đó, luôn trong trạng thái rầu rĩ không vui.
Nhất là mấy ngày nay, sau khi cô nhận mấy cuộc điện thoại thì tâm trạng càng tệ hơn.
"Bà xã..." Buổi tối, Lục Kiến Thành nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực: "Có phải em có chuyện không vui không, em có thể nói với ông xã của em mà."
Nam Khuê xoay người, cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, giọng nói ưu thương.
"Anh cũng biết chuyện Đỗ Quốc Khôn không phải là cha ruột của em."
"Từ sau khi biết chuyện này, em vẫn luôn tìm cha mình, trước kia em muốn khi Niệm Khanh và Tư Mặc ra rời đời có thể tìm được ông ấy, nhưng bây giờ đã được năm năm rồi."
"Bây giờ con gái chúng ta cũng sắp chào đời rồi, em hi vọng trước khi bé ra đời có thể nhìn thấy ông ngoại."
"Nhưng mà..." Nam Khuê nói, cô khó chịu ôm lấy Lục Kiến Thành: "Những năm này em vẫn luôn tìm thám tử điều tra, nhưng lần nào cũng không có kết quả, giống như ông ấy mất tích vậy, không có bất kì manh mối gì."
"Một người sống thì không thể không có chút tin tức gì được. Mấy ngày gần đây em luôn nằm mơ, ông xã, anh nói xem, có phải ông ấy đã..."
Nam Khuê không dám suy nghĩ đến chuyện này.
Nếu không thì sao lại không thể điều tra được chút manh mối nào chứ?
"Bà xã, em đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này cứ giao cho anh, anh nhất định sẽ tìm ông ấy cho em." Lục Kiến Thành chắc chắn nói.
"Thật sao?"
Lục Kiến Thành ôm chặt cô, nhíu mày hỏi: "Không tin ông xã của em sao?"
"Tin."
Lục Kiến Thành cúi đầu hôn cô một cái rồi nói: "Mấy năm nay em gần như không nhắc đến ông ấy với anh, anh cho rằng em đã quên rồi, không ngờ em lại lén lút tìm ông ấy, nếu anh biết em vẫn luôn tìm ông ấy thì chắc chắn anh sẽ giúp em."
"Vậy nên em không cần suy nghĩ gì cả, cứ giao hết mọi chuyện cho anh."