Lương Hàn Thần trông rất lịch thiệp và ga lăng, khác hoàn toàn so với những tên cậu ấm chỉ biết chơi gái và lái xe thể thao.
Trên người anh ta có rất nhiều điểm tốt mà những người đàn ông khác không có, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến anh ta được mệnh danh là kẻ “sát gái”.
Nụ cười của anh ta khiến rất nhiều cô gái phải điên cuồng.
Nhưng không biết vì sao, Hứa Mộc Tình lại không thích Lương Hàn Thần, đặc biệt là ánh mắt của anh ta khi nhìn cô.
Hứa Mộc Tình cảm thấy ánh mắt này vừa quen vừa khó chịu.
Đôi bên rất nhanh đã bàn đến chuyện quay phim ở Đông Hải.
Lương Hàn Thần lịch thiệp nói với Hứa Mộc Tình: “Cô Hứa, nhà sản xuất bộ phim của chúng tôi là một công ty lớn của nước ngoài, cũng đã mời đến một đạo diễn Hollywood".
“Từ đầu bọn họ không muốn đến Đông Hải”.
“Chắc cô cũng biết, quay một bộ phim cần rất nhiều nhân viên để lên lịch quay, như thế sẽ gây ra sự lãng phí thời gian và tiền bạc”.
Đây là mánh khóe nói chuyện mà Lương Hàn Thần hay dùng.
Trước tiên đề cao bản thân mình, làm mọi chuyện trở nên vô cùng khó khăn.
Bằng cách này, đợi khi mọi việc được hoàn thành, Hứa Mộc Tình sẽ ngưỡng mộ anh ta theo bản năng, sau đó, lại sử dụng một chút thủ đoạn, liền có thể khiến Hứa Mộc Tình say đắm anh ta.
Chương 248: Anh muốn làm gì?
Lúc này, Lương Hàn Thần tháo kính râm xuống, để lộ đôi mắt được giới truyền thông gọi là “đôi mắt sáng như ngọc”.
Anh ta cười nhẹ với Hứa Mộc Tình.
“Lần này bộ phim lấy bối cảnh ở tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Một khi bộ phim ra mắt công chúng nhất định sẽ mang lại danh tiếng cao cho tập đoàn của cô”.
Tuy nhiên nụ cười hớp hồn bao thiếu nữ của Lương Hàn Thần chẳng có tác dụng gì với Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình lúc này hoàn toàn coi chuyện này như một dự án kinh doanh.
Cô ngồi trên sofa, vẻ mặt bình thản.
Không biết tại sao trong đầu Hứa Mộc Tình lúc này lại xuất hiện hình bóng của Lý Phong.
Cô bất giác học theo giọng điệu của Lý Phong, bình thản nói.
“Anh Lương, thật vinh dự cho tập đoàn chúng tôi khi bộ phim của anh lấy bối cảnh trong tòa nhà của tập đoàn Lăng Tiêu”.
Lương Hàn Thần càng cười lớn hơn: “Lúc đến đây, tôi đã nghe Ngôn Hi nói, cô Hứa đây là một đại mỹ nhân”.
“Bây giờ gặp được rồi mới thấy, cô Hứa ngoài đời còn đẹp hơn trong hình”.
“Cám ơn anh Lương đã dành lời khen, so với cô Cố, tôi chẳng qua chỉ là một con vịt xấu xí mà thôi”.
Lương Hàn Thần biết rằng phụ nữ càng tỏ ra khiêm tốn là lúc cô ta đang muốn người khác khen ngợi mình.
Một người phụ nữ như Hứa Mộc Tình, tuổi còn trẻ đã có chức vụ và địa vị xã hội cao như vậy lại càng khao khát được khen ngợi.
Anh ta nhìn Hứa Mộc Tình, bày ra dáng vẻ và nụ cười tao nhã nhất, cao quý nhất, chói lóa nhất.
“Không biết tối nay tôi có vinh hạnh được mời cô Hứa đi ăn không?”
Hứa Mộc Tình không cần suy nghĩ liền từ chối: “Thật sự xin lỗi, tối nay tôi phải về nhà ăn cơm rồi”.
“Ồ? Chẳng lẽ tối nay nhà cô Hứa có một vị khách rất quan trọng đến chơi, không biết cô có thể giới thiệu giúp tôi được không?”
Lương Hàn Thần tự tin cho rằng nhất định có một nhân vật vô cùng quan trọng đến nhà Hứa Mộc Tình tối nay.
Tuy nhiên, câu tiếp theo của Hứa Mộc Tình lại khiến Lương Hàn Thần choáng váng.
“Anh Lương hiểu nhầm rồi, chủ yếu là do chồng tôi nói mấy tiếng rồi chưa được gặp tôi, bảo tôi buổi tối nhất định phải về nhà ăn cơm”.
“Hả?”
Nụ cười đông cứng.
Vẻ mặt kinh ngạc.
Lương Hàn Thần cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Chỉ vì một lời nói của chồng mà cô lại từ chối mình?
Không thể tin được!
Sau khi Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi rời đi, Lương Hàn Thần nghi ngờ gu thẩm mỹ của Hứa Mộc Tình hình như có vấn đề.
Nhưng ngay sau đó, anh ta phát hiện ra một chiếc túi da của phụ nữ ở chỗ Hứa Mộc Tình vừa ngồi.
Nhìn thấy chiếc túi này, Lương Hàn Thần lại nở nụ cười rạng rỡ.