Chỉ cần anh ta vui thì kế hoạch của chúng ta đã thành công một nửa rồi!” “Vâng, tôi nhất định sẽ chiêu đãi tốt cho vị khách quý ấy, không để xảy ra sơ sót gì”. Lúc này, dây câu lại rung lên. Chung Vô Thất kéo nhẹ dây câu. Những tia nước bắn lên từ mặt nước. Một con cá to hơn, béo hơn, càng đẹp hơn con lúc nãy được kéo lên khỏi mặt nước. Một đường vòng cung tuyệt đẹp vẽ lnên trên không trung. Dưới ánh nắng mặt trời, thậm chí người ta có thể nhìn thấy được sắc cầu vồng tuyệt đẹp. Khi nhìn thấy cầu vồng, Chung Vô Thất cười lớn. “Ha ha ha ha, điềm tốt, điềm tốt nha!” Tiếng ông ta cười giống như tiếng chuông vang vọng khắp cả khu rừng. …… Đông Hải, căn cứ huấn luyện. Căn cứ huấn luyện này mỗi ngày đều được mở rộng. Nhưng số lượng người của căn cứ huấn luyện không ngừng thay đổi. Mỗi ngày đều có người cũ đi, người mới lại vào. Mỗi ngày, trong sân huấn luyện đều có thể nghe tiếng đám người Lý Nhị Ngưu la hét. Nhưng mà hôm nay, họ lại giống y hệt những người mới, đứng ngay ngắn trước mặt Lý Phong. Vài ngày trước, đám người bọn họ đã gặp phải đả kích lớn nhất từ trước đến nay. Trước đây cho dù đối mặt với ba con hổ do nhà họ Tiền phái tới, bọn họ cũng đủ sức đánh một trận. Nhưng tối hôm qua, khi đối mặt với mười mấy người vô danh, họ lại bị đuổi đi dễ dàng như mấy kẻ ăn mày đầu đường xó chợ! Nếu như lúc đó không phải Lý Phong ra tay, người phải chết chính là bọn họ! Lúc này, Lý Phong đứng trước mặt bọn họ. Anh nhìn họ chằm chằm hỏi: “Có phải là ai cũng đang hoài nghi cuộc đời, mất đi ý nghĩa sống của bản thân rồi?” Không ai trả lời. Nhưng tất cả mọi người đồng loạt gật đầu. Lý Phong đứng trước mặt Tang Cẩu hỏi: “Có gì muốn nói không?” Tang Cẩu im lặng một lát, cuối cùng mở miệng nói: “Đại ca, thực ra chúng tôi có chút mờ mịt”. “Tối hôm đó, thực lực của những người đó vì sao lại mạnh như vậy?” “Trước mặt họ, chúng tôi giống như một đứa trẻ ba tuổi vậy, không có chút sức phản kháng nào". "Lẽ nào giống như họ nói, chúng tôi chỉ là một đống rác thôi sao?" Tang Cẩu nói xong, Dương Thiện Tề lập tức bổ sung. “Chúng tôi cảm thấy như bản thân mãi mãi không thể đuổi kịp được đại ca vậy”. “Chúng tôi không muốn trở thành gánh nặng của đại ca”. Lúc này đây, Lý Nhị Ngưu rốt cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn Lý Phong nói: “Khi tôi ở Thiếu Lâm tự, sư phụ bảo tôi là con trâu ngốc”. “Nói tôi chỉ có thể học một chút ngoại công, nội công thì cả đời này tôi cũng không thể học được”. Ba người Lý Nhị Ngưu có thể nói là thủ lĩnh của đám người này. Bọn họ nói như vậy, mọi người càng cúi thấp đầu hơn nữa. “Anh rể!” Nhưng vào lúc này, ở gần đó đột nhiên truyền đến tiếng hé