Nói xong câu này, Lý Phong cố ý nhướn mày trái, chớp mắt với Hứa Mộc Tình, liếc mắt đưa tình với cô. Câu nói của Lý Phong khiến cho gương mặt Hứa Mộc Tình nóng bừng lên: “Đáng ghét, cô Cố đang ở bên cạnh nhìn đấy”. “Không sao, chồng em da mặt dày mà”. Hứa Mộc Tình hờn dỗi nhìn Lý Phong: “Da mặt anh dày, nhưng da mặt người ta mỏng”. Trước khi đi, Lý Phong còn cố ý hếch hai má lên. Ở trước mặt mọi người, Hứa Mộc Tình mím môi đỏ mọng gợi cảm của mình, hôn nhẹ lên má anh. Nhận được sự khích lệ của Hứa Mộc Tình, Lý Phong quay người lại nói với Vương Tiểu Thất đang đứng trước mặt: “Xuất phát!” Đây là lần đầu tiên Lý Phong dẫn một mình Vương Tiểu Thất ra ngoài. Cậu ta rất căng thẳng. Trong lúc căng thẳng, cậu ta thường xuyên liếc nhìn Phương Văn Văn ở phía sau. Phương Văn Văn vô tình ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cậu ta, sau đó vội vàng nhìn đi chỗ khác. Lý Phong ngồi một bên quan sát, cười khẽ. Thành Hải, anh tới rồi! Lần này tới Thành Hải, mục đích của Lý Phong không chỉ là đối phó với một mình nhà họ Lương. Tỉnh Giang Châu bây giờ về cơ bản là yên bình, thế lực gia tộc khác cũng khó có thể xâm nhập. Cuộc sống của người dân ở Giang Châu ngày càng ổn định. Mục tiêu thứ hai của Lý Phong là Thành Hải, một đô thị quốc tế. Thứ nhất, giết gà dọa khỉ, khiến cho toàn bộ thế giới ngầm ở Thành Hải trở nên hỗn loạn. Thứ hai, anh phải giải quyết mọi trở ngại để Hứa Mộc Tình có thể thuận lợi tiến vào Thành Hải. Phạm vi kinh doanh hiện tại của tập đoàn Lăng Tiêu ngày càng lớn mạnh. Bắt buộc phải tiến vào Thành Hải để tiếp cận các tiêu chuẩn quốc tế. Chỉ bằng cách này, mới có thể mở ra một thị trường lớn hơn. Để vợ yên tâm mở rộng kinh doanh ở Thành Hải. Lý Phong sẽ diệt sạch tất cả mối nguy cơ tiềm ẩn! Ngoài ra, nơi này đã hỗn loạn trong mười mấy năm, cũng đã đến lúc dọn dẹp sạch sẽ rồi. “Bạch, bạch, bạch...” Trong phòng ngủ ở biệt thự của Lương Hàn Thần, anh ta đang khỏa thân, chơi trò xếp hình với hai người đàn bà. Nghe tiếng kêu thảm thiết của hai người đàn bà dưới thân. Lúc này, Lương Hàn Thần không còn cảm giác chinh phục mạnh mẽ như mọi khi. Thay vào đó là cảm giác thất bại khiến anh ta chán ghét. Trước đây, anh ta cho rằng những người đàn bà này thật sự bị anh ta chinh phục. Nhưng bây giờ, họ càng la hét, tỏ ra sung sướng, Lương Hàn Thần càng cảm thấy giả tạo. Giả tạo! Mọi thứ đều là giả tạo. Anh ta dùng chân đẩy hai người đàn bà đó ra, trần như nhộng đi ra cửa. Bên ngoài, người đại diện Lại Tranh Hồng và vài tên vệ sĩ đang đứng tán gẫu với nhau. Nhìn thấy Lương Hàn Thân đột nhiên xuất hiện, Lại Tranh Hồng vô cùng sửng sốt, nhanh chóng cởi áo khoác và khoác lên người Lương Hàn Thần. “Không cần đâu. Tôi bây giờ không hứng thú với bất kỳ thứ gì”. “Cố Ngôn Hi đã đến chưa? Con đàn bà đê tiện đó đã đến chưa?” “Tôi bây giờ chỉ muốn chơi cô ta, chơi cô ta đến chết!” Lại Tranh Hồng vội vàng nói: “Phương Văn Văn vừa gửi tin nhắn cho tôi”. “Bọn chúng đã ra khỏi biên giới Đông Hải, và sắp đến đây rồi”. “Vậy mấy người còn ngây ra đó làm gì? Mau chóng chuẩn bị cho tôi, hôm nay tôi phải chơi cô ta một trận”. Lại Tranh Hồng nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra và gửi tin nhắn cho một số ngôi sao nhỏ trong công ty. “Nhanh lên, trò chơi của cậu Lương sắp bắt đầu rồi”. Ngay sau đó, những chiếc xe thể thao khác lần lượt tập trung tại một kho chứa hàng ở bến tàu ngoại ô Thành Hải. Có người dùng các container để làm thành những căn phòng đặc biệt. Trong các căn phòng này, có nhiều dụng cụ và thuốc men bẩn thỉu. Bố mẹ của Phương Văn Văn bị nhốt trong một thùng nhỏ.