“Cố lên! Cả nhà chúng tôi đều thích nghe cô hát, vợ tôi nói, cô ấy hi vọng cô có thể vui vẻ hát tiếp”.
“Ừm, tôi nhất định sẽ như vậy!”
Khóe mắt Cố Ngôn Hi đã ngấn lệ.
Cô ta cúi đầu, không muốn Lý Phong nhìn thấy những giọt nước mắt đã lăn dài trên gương mặt.
............
Trong vòng chưa đầy vài phút, toàn mạng internet đã bùng nổ.
Một số tiểu sinh lưu lượng đang hot.
Một ngôi sao tầm cỡ quốc tế.
Còn có một người đàn ông hèn mọn, gầy gò ốm yếu như một bộ xương.
Chơi thuốc cùng nhau trong một căn phòng được trang hoàng lộng lẫy.
“Hey!”
“Ha!”
“Hey!”
“Ha!”
Âm thanh lúc trầm lúc bổng, không ngừng dội vào tai người hâm mộ, làm ô nhiễm mắt của họ.
“Trời ơi, tôi đã nhìn thấy những gì thế này!?”
“Chuyện này là thật sao? Bọn họ vì sao lại có thể làm ra những chuyện kinh tởm như vậy?”
“Quá bẩn thỉu, sao trên đời lại có những loại người bẩn thỉu như vậy, yêu cầu đuổi bọn chúng ra khỏi giới giải trí!”
Trên mạng, mọi người đồng loạt chửi mắng đám người Lương Hàn Thần.
Nhà họ Lương nhanh chóng lên đường!
Những chiếc xe sang trọng nối tiếp nhau phi đến!
Những tên vệ sĩ cao thủ đều được trang bị vũ khí đầy đủ!
Người đứng đầu nhà họ Lương, Lương Thế Thành bước từ xe xuống.
Khi vừa mở cửa phòng container, ông ta lập tức đưa tay bịt mũi.
Một mùi hôi thối nồng nàn tỏa ra từ bên trong.
Cảnh tượng bên trong còn khó coi hơn cả trong livestream ở trên mạng.
Phẫn nộ!
Sự phẫn nộ không thể kìm nén!
“Ơ? Lại có bạn đến à, nào nào nào, chúng ta cùng nhau chơi”.
Một tên tiểu thịt tươi mê sảng dang rộng hai tay về phía Lương Thế Thành.
Lương Thế Thành nắm lấy con dao trong tay vệ sĩ bên cạnh!
Vung dao lên!
Máu bắn ra!
Đầu của tên tiểu thịt tươi rơi xuống đất như một quả bóng, lăn xuống chân của Lương Thế Thành.
Tên vệ sĩ đẩy Lương Hàn Thần ra khỏi cơ thể của ba tên tiểu thịt tươi.
Lương Thế Thành chỉ liếc Lương Hàn Thần một cái: “Nhốt nó lại cho tôi!”
“Em trai à! Là ai hại em thành ra như thế này!?”
Anh trai ruột ở Quách Lâm, Quách Sâm ôm chặt cơ thể của hắn ta phẫn nộ hét lớn.
Lương Thế Thành cau mày nhìn cơ thể Quách Lâm được người ta nhấc lên.
“Quách Lâm vẫn chưa chết, nhưng hắn ta đã bị tàn phế!”
Trên người bị đâm mười bảy nhát dao, mặc dù không một nhát nào đâm trúng chỗ hiểm trên cơ thể hắn, nhưng cả gân tay gân chân của Quách Lâm đều bị đứt hết!.
Những cao thủ như hắn ở gia tộc nhà họ Quách chỉ có sáu người.
Quách Lâm có thể đối đầu với với Hắc Hổ của gia tộc Tiền Thị.
Không ngờ lại thành ra như thế này!
Phẫn nộ!
Lửa giận bừng bừng cháy trong cơ thể, Lương Thế Thành bây giờ chỉ muốn giết người để trút giận!
Vệ sĩ bên cạnh hỏi: “Ông chủ, những người còn lại xử lý như thế nào?”
“Ném vào hố, đổ đầy xi măng vào”.
“Lấp lại!”
Trong số những người này chỉ còn Lại Tranh Hồng vẫn còn tỉnh táo.
Chương 254: Giở thói ngang ngược
Lúc này, anh ta bò đến chân Lương Thế Thành, liên tục dập đầu cầu xin ông ta.
“Ông chủ xin đừng giết tôi, xin đừng giết tôi mà! Mọi chuyện đều do Lý Phong gây ra, không liên quan gì đến tôi cả!”
“Lý Phong? Lý Phong nào?”
Khi nghe đến cái tên Lý Phong, Lương Thế Thành cảm thấy có chút quen tai , nhưng lại không nhớ được là ai đã nhắc đến người này với mình.
Lại Tranh Hồng khóc nói: “Lý Phong Đông Hải, chính người của hắn ta đã khiến bọn tôi trở thành như thế này”.
Thì ra là Lý Phong ở vùng đất cấm Đông Hải.
Lương Thế Thành trước đây đã nghe nói về Lý Phong từ nhừng người khác, nhưng lúc đó ông ta chỉ cười lạnh.
Cho rằng đây chỉ là một nhóm côn đồ nhỏ trong làng, vì muốn nổi tiếng nên mới bày ra mánh khóe này.
Nhưng Lý Phong vừa đến Thành Hải, đã hạ gục toàn bộ trợ thủ đắc lực của bọn chúng.
Cục tức này Lương Thế Thành làm sao có thể nuốt trôi được!
Lương Thế Thành gầm lên với Quách Sâm: “Lập tức phong tỏa mọi con đường quay về Đông Hải!”
“Ngày mai trước khi trời sáng, chặt đầu Lý Phong mang đến chỗ tôi!”
Quách Sâm lúc này cũng vô cùng tức giận, hắn ta thề rằng nhất định phải báo thù cho em trai.
Quách Sâm dẫn một đám người bắt đầu đi lùng sục khắp nơi.
Làm sao có thể để người khác coi thường thực lực của mười gia tộc lớn ở Thành Hải được?
Tìm!
Dù cho có phải lật tung Đông Hải lên cũng phải tìm bằng được Lý Phong!
Lương Thế Thành mệt mỏi dẫn người quay về biệt thự của gia đình mình.
Khi xe của ông ta đến cửa biệt thự, phát hiện ra cửa đang mở toang.
Ngày thường sẽ có bốn vệ sĩ đứng ở ngoài cổng, nhưng bây giờ không thấy ai cả.
“Chuyện gì thế này?”
Lương Thế Thành phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Đúng lúc này, bãi cỏ bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, bò rạp trên cửa kính xe của Lương Thế Thành.
“Lão gia, lão gia! Tên Lý Phong Đông Hải đến rồi, hắn đang ở trong nhà chúng ta”.
“Gì cơ?”
Sau một thoáng kinh ngạc, Lương Thế Thành đột nhiên cười lớn.
“Ha ha ha ha! Không cần tốn công tìm kiếm mà đã tự vác xác tới!”
“Thằng chó Lý Phong Đông Hải này, thì ra dùng kế điệu hổ ly sơn!”
Lương Thế Thành tỏ ra khinh thường, ông ta còn cho rằng Lý Phong có chút đầu óc, không ngờ rằng lại là một tên ngốc bốc đồng.