Thắt lưng của Nguyễn Đại Bảo đã được cởi ra, khóa quần đã bị kéo xuống.
Không ngờ lại có người dám xông vào phòng làm việc của ông ta.
Ông ta lập tức kéo quần lên, chỉ thẳng vào ba người Vương Tiểu Thất và phẫn nộ chửi bới.
“Thằng chó, mày nhìn cho kỹ”.
“Công ty này là sản nghiệp của nhà họ Lương, mày dám làm loạn ở đây, không muốn sống nữa sao?”
“Bốp!”
Vương Tiểu Thất tát ông ta một cái.
Khuôn mặt Nguyễn Đại Bảo sưng tấy lên, cả người ông ta ngã đập vào tường.
Vương Tiểu Thất túm tóc Nguyễn Đại Bảo.
Lúc này, Lý Phong chậm rãi đi từ ngoài cửa vào.
Anh từ từ ngồi xuống ghế sofa.
Vương Tiểu Thất kéo Nguyễn Đại Bảo đến trước mặt Lý Phong.
Lý Phong nhìn Nguyễn Đại Bảo, hỏi: “Công ty của ông cần điều kiện gì mới có thể chấm dứt hợp đồng với Cố Ngôn Hi trong hòa bình”.
Nguyễn Đại Bảo hung dữ nhìn chằm chằm Lý Phong: “Thằng nhóc, tao không biết mày là ai, nhưng mày dám gây chuyện trong công ty của tập đoàn Lương Thị, mày chết chắc rồi!”
“Tôi dùng một tỷ để mua tự do cho cô ta”.
Cố Ngôn Hi choáng váng.
Một tỷ.
Anh ấy lại sẵn sàng chi ra một tỷ để chuộc tự do cho mình.
“Ha ha ha ha!” Nguyễn Đại Bảo cười lớn.
Lý Phong bây giờ ăn mặc rất bình thường.
Mới nhìn sẽ không nghĩ anh là người có tiền.
Nguyễn Đại Bảo không nghĩ rằng Lý Phong có thể chi ra nhiều tiền như vậy.
“Đứng nói một tỷ, cho dù trả mười tỷ cũng vô dụng!”
Vẻ mặt của Lý Phong vẫn bình thản: “Tôi đang nói chuyện này với ông dưới góc độ kinh doanh”.
Lúc này, bảy tám nhân viên bảo vệ hùng hậu đột nhiên xông vào cửa.
Nhìn thấy người của mình đến, Nguyễn Đại Bảo càng trở nên ngông cuồng.
“Mẹ kiếp, mày là cái thá gì mà dám thương lượng với tao!”
Nguyễn Đại Bảo đẩy Vương Tiểu Thất ra, hét lớn với các nhân viên bảo vệ.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đánh gãy chân hai thằng nhãi này rồi ném ra khỏi công ty cho tao”.
Nguyễn Đại Bảo vừa nói xong, cơ thể Vương Tiểu Thất đột nhiên rung lên.
Ngay sau đó, một số nhân viên bảo vệ liên tục la hét trong phòng.
Những nhân viên bảo vệ này bị Vương Tiểu Thất ném ra khỏi văn phòng như những bao rác.
Tròn mắt kinh ngạc!
Nguyễn Đại Bảo không ngờ rằng Vương Tiểu Thất – người không có thân hình cao ráo cường tráng nhưng lại có thể đánh tốt như vậy.
Lúc này, Lý Phong lấy một hộp ghim trên bàn.
Anh bẻ gãy từng chiếc ghim một.
Khi anh làm hành động đó, Vương Tiểu Thất đã cạy miệng Nguyễn Đại Bảo ra.
Sau đó, Lý Phong đưa một nắm ghim vào miệng Nguyễn Đại Bảo.
Anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ vào miệng Nguyễn Đại Bảo hai cái, nói một cách bình thản.
“Ông nói xem nếu tôi tát ông hai cái thật mạnh thì sẽ xảy ra chuyện gì đây?”
Nguyễn Đại Bảo trợn tròn hai mắt, bất ngờ lắc đầu: “Ư! Ư!!”
Chương 257: Mua lại
Lý Phong nói tiếp: “Tôi định dùng đinh sắt, nhưng ở chỗ mấy người không có, nên tôi miễn cưỡng lấy ghim dùng tạm”.
“Sau hai cái tát, kết cục tốt đẹp nhất đó là những chiếc ghim này chọc ra khỏi miệng ông”.
“Chọc nát cái miệng xấu xí của ông”.
“Còn kết quả kém may mắn hơn một chút là ông có thể nuốt một phần nhỏ những chiếc ghim này xuống”.
“Chúng sẽ mắc kẹt trong cổ họng và dạ dày của ông”.
Trong khi nói, Lý Phong dùng ghim ở góc hộp cứa vào cổ họng của Nguyễn Đại Bảo.
Đau âm ỉ!
Sắc nhọn thấu xương!
Nguyễn Đại Bảo không ngừng lắc đầu, ánh mắt tha thiết khẩn cầu.
“Bây giờ ông có thể nói cho tôi biết điều kiện để chấm dứt hợp đồng trong hòa bình được chưa?”
Nguyễn Đại Bảo gật đầu lia lịa.
Vương Tiểu Thất nhận thấy ánh mắt Lý Phong, lúc này mới buông ông ta ra.
Nguyễn Đại Bảo lập tức phun những chiếc ghim trong miệng ra.
Ông ta run rẩy nhìn Lý Phong.
Người đàn ông trước mắt vẻ mặt dửng dưng, nói chuyện thản nhiên như đang nói chuyện phiếm với bạn.
Nhưng anh mang đến một cảm giác vô cùng đáng sợ.
Khi đối mặt với Lý Phong, Nguyễn Đại Bảo có cảm giác như đang đối mặt với một con thú dữ từ thời cổ đại xa xưa.
Chỉ cần một ánh mắt của đối phương đã khiến Nguyễn Đại Bảo sợ đến mất mật!
Nguyễn Đại Bảo vội vàng nói: “Cố Ngôn Hi là ca sĩ nổi tiếng của công ty chúng tôi”.