“Không thể nào! Mỗi một cửa ra đều bị người của chúng ta chặn lại, cô ta có thêm cánh cũng khó mà bay được, chỉ cần đoàn của cô ta vừa ra, chúng ta lập tức sẽ nhìn thấy!”
Đột nhiên có một người đưa ra nghi vấn: “Nếu như bọn họ phân tán ra thì làm sao? Các cô có ai quen cô tổng giám đốc Nam kia không?”
“…”
Đám người yên lặng như tờ.
Advertisement
Các cô đột nhiên phát hiện, không một ai từng gặp cô tổng giám đốc Nam kia, thậm chí ngay cả một bức ảnh của cô cũng không có, vậy nhận ra thế nào đây?
“Nghe nói cô ta phô trương cực kỳ lớn, đằng sau có mấy trợ lý và vệ sĩ đi theo, hơn nữa trông trẻ trung lại xinh đẹp, tôi không tin mình không thể nhận ra! Thà giết lầm một ngàn người chứ tuyệt đối không buông tha một người!”
Tinh thần các fan hâm mộ lại bị trêu chọc.
Đột nhiên, trong đám người có ai đó hét lên: “Ôi mẹ ơi, đó không phải là Hạ Thâm và Thư Anh sao? Ảnh đế ảnh hậu lại cùng nhau xuất hiện, cảnh tượng ngàn năm hiếm gặp đó, cầm giúp tôi, tôi phải qua đó chụp ảnh!”
Cô gái đang cầm biểu ngữ đột nhiên chạy ra xa, cô ta vừa hô lên, rất nhiều người đã phát hiện ra Hạ Thâm và Thư Anh, cũng gào rú chạy qua, đám phóng viên nghe tin tức cũng chạy qua hơn nửa.
Không còn cách nào khác, bây giờ mặc dù Tư Đạc đang rất hot, nhưng lượng truy cập của anh ta có mạnh cũng không so được với tin hot Hạ Thâm và Thư Anh ở cùng nhau, nếu có thể chụp được họ cũng đủ đứng đầu trên bảng hotsearch rồi, tốt hơn rất nhiều so với quỳ trước nhà sản xuất nào.
Đội ngũ vốn hùng mạnh, bởi vì Hạ Thâm và Thư Anh đột ngột xuất hiện, lập tức phân tách còn hơn nửa, fan hâm mộ và đám phóng viên còn lại đứng nhìn từ xa, có phần lung lay chưa chắc chắn, bọn họ cũng đang do dự có nên qua đó không.
Không có ai chú ý đến một người đàn ông cao gầy đeo khẩu trang đi sóng vai cùng một người phụ nữ gầy nhỏ cũng đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, giống như một cặp tình nhân.
Chỉ là hai người đều như bị liệt mặt, cũng không giao tiếp, giống như tỏ ra không được tự nhiên.
Các cặp tình nhân ở sân bay quá nhiều, fan hâm mộ và đám phóng viên cũng chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua, cảm thấy hai người kia cũng khá xứng đôi rồi thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn thấy một đám người đồng loạt đi ra cách đó không xa.
“Ra rồi! Đó có phải tổng giám đốc Nam không?”
Fan hâm mộ và phóng viên chen chúc, lập tức bao vây đi lên.
Nhưng nhìn gần hơn, người đứng đầu là một người đàn ông tuấn tú đẹp trai, dáng người cao ráo, phía sau cũng có một vài trợ lý và vệ sĩ đi theo, nhưng trong đoàn này không hề có phụ nữ, nhìn kỹ hơn vẫn là không có.
???
Chẳng lẽ bọn họ nhận được tin tức giả?
Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn quang minh chính đại đi ra ngoài, vừa ra khỏi sân bay, họ liền lên một chiếc xe nhỏ màu xám bạc.
Xe nhanh chóng lái vào dòng xe chạy.
Lúc này Nam Mẫn mới cởi khẩu trang và mũ lưỡi trai xuống, khí hậu thành phố Nam oi bức khiến cô ngột ngạt đến mức không thở nổi, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ.
“Bác tài, phiền bác mở điều hòa lớn hơn một chút”.
Tài xế đang vững vàng ngồi lái xe liền lười biếng đáp lại: “Em cầu xin tôi đi”.
“…”
Giọng nói gợi đòn này, Nam Mẫn liền ngẩng đầu, nhìn qua gương chiếu hậu thấy đôi mắt hoa đào đang cong đuôi mắt, cô nhíu mày: “Sao lại là anh?”
“Tới làm anh hùng cứu mỹ nhân”.
Giọng điệu của Phó Vực lộ ra điệu cười trên sự đau khổ của người khác: “Nghe nói xem bị fan hâm mộ ném cà chua và trứng gà thối ở thành phố Thanh à? Em đã làm chuyện ác tày trời gì thế, suy đồi đến mức bị đối xử giống như Dung ma ma hả?”
Nói xong còn bộc phát ra trận cười như quạ đen, cực kỳ ngông cuồng, lộ dáng vẻ thèm đòn.
Nam Mẫn đang thở không xuôi, nghe thấy lời Phó Vực nói lại càng giận không có chỗ phát tiết, cô lạnh lùng nói: “Không muốn chết thì ngậm cái miệng vào cho tôi!”
Phó Vực nhìn thấy cô thật sự nổi giận rồi, anh ta vội vàng lộ ra nụ cười lấy lòng: “Chỉ đùa một chút, đừng nóng giận nha”.
Nam Mẫn lười để ý anh ta, lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Sao anh lại gọi anh ta đến?”
“Không phải anh gọi”.
Dụ Lâm Hải nhàn nhạt nói: “Cậu ta sống chết đòi tới”.
“…”
Phó Vực không chút xấu hổ liền gật đầu: “Đúng vậy, hiếm thấy có lúc em cũng chật vật yếu ớt như vậy, cơ hội tốt thế tôi không thể chắp tay nhường cho người khác được, cho nên tôi tới rồi, cảm động chưa?”
Nam Mẫn cắn răng: “Cảm động, nhưng cái này không ảnh hưởng đến tâm tình tôi muốn đánh anh”.
Chờ lúc đèn đỏ, Nam Mẫn siết cổ Phó Vực từ phía sau, siết đến mức trong phút chốc anh ta không thở nổi liền kêu cứu: “Lão Dụ, cậu cứ nhìn như vậy? Cậu phải quản cô ấy chứ!”
Dụ Lâm Hải: “Không dám quản”.
Phó Vực: “…”
Anh ta liếc mắt nhìn anh: Cậu, sao, lại, có thể, sợ hãi, như vậy!
Khí khái của nam tử hán đi đâu rồi?
Quả thật không muốn thanh niên trai tráng như mình mất sớm, Phó Vực kịp thời cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi sai rồi, cô cả Nam đại nhân đại lượng, đừng quan tâm tôi nói gì cả”.
Mắt thấy đèn xanh đã sáng, Nam Mẫn liền buông tha Phó Vực.
Lúc này Phó Vực mới được giải thoát, một tay cầm lái, một tay giơ ngón giữa về phía Dụ Lâm Hải: Không trượng nghĩa.
Dụ Lâm Hải lười để ý, anh quay đầu thấy Nam Mẫn đang mở điện thoại di động, liếc mắt nhìn, anh mím môi: “Anh bảo người ta xóa hotsearch, em muốn tạo thanh thế cho Tư Đạc cũng không cần đẩy mình đến đầu sóng ngọn gió. Fan hâm mộ bây giờ cũng không có lý trí gì đâu”.
Nam Mẫn cũng vừa nhìn thấy hotsearch đã bị xóa, hotsearch Hạ Thâm và Thư Anh cùng xuất hiện ở sân bay đã leo lên top một.
Cô không nói gì, vốn dĩ cảm thấy bị người ta mắng mấy câu cũng không sao, nhưng cô quả thật đã đánh giá thấp uy lực của đám fan não tàn, xóa cũng xoá rồi, bên phía đoàn làm phim chắc cũng có chút động tĩnh.