các phương tiện truyền thông chính thống cũng chú ý đến chuyện này, bày tỏ ủng hộ, nghệ sĩ có nghĩa vụ và trách nhiệm ràng buộc hành vi của fan hâm mộ, phải có dẫn dắt đúng đắn, cũng kêu gọi mọi người theo đuổi idol có lý trí, đừng nên dò xét bên bờ pháp luật.
Phía Triệu Tĩnh chịu ảnh hưởng sâu sắc của dư luận, hoàn toàn không thể đóng tiếp phim được nữa, chiều tối hôm đó cũng công bố muốn rút lui khỏi đoàn làm phim, nhưng ngấm ngầm đâm chọt nói đây là âm mưu, tự chế giễu mình không được người ta coi trọng, cái giá cho tất cả sự nỗ lực đến cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không, không giúp ích gì cho bản thân mà chỉ có lợi cho người khác.
Chữ viết vô cùng bay bổng, cũng khiến không ít cư dân mạng chia sẻ và thả like, anti fan của Tư Đạc lại càng tuyên bố chuyện này từ đầu đến cuối chính là hành vi lăng xê bản thân của anh ta, Triệu Tĩnh chỉ là người đội nồi oan ức nhất.
Trên mạng đang bàn tán sôi nổi, mãi đến sẩm tối, chuyện này mới được chuyển ngoặt sang hướng khác. Một đoạn ghi âm được công bố trên mạng, là cuộc đối thoại giữa hai người, giọng người phụ nữ bị biến đổi, không phân biệt được là ai, nhưng giọng của người đàn ông thì vô cùng rõ ràng.
Advertisement
‘Tư Đạc là anh đẩy xuống?’
‘Phải’.
Đoạn ghi âm vừa đăng lên, lại một lần nữa nổi lên sóng lớn.
‘Tư Đạc rơi xuống vách đã không phải bất ngờ, mà là do người ta hại!”
Sự việc bắt đầu trở nên nghiêm trọng, cảnh sát vào cuộc, khiến tin tức giải trí ban đầu trở thành vụ án hình sự, tối hôm đó Triệu Tĩnh bị triệu tập, tiếp nhận điều tra.
Cùng lúc đó, Nam Mẫn đã sắp xếp xong mọi thứ, cô bước ra từ phòng tắm, sau khi ngâm mình xong đã giải tỏa không ít mệt mỏi khi đi tàu xe, thư thái hơn rất nhiều.
Vừa vào phòng thay đồ mặc quần áo, liên hoàn các cuộc gọi như muốn đoạt mạng của Phó Vực vang lên: “Bọn tôi đã đến cửa nhà em rồi, mau ra đi! Nếu không bọn tôi vào đó!”
Nam Mẫn lạnh lùng: “Chờ”.
Phó Vực và Dụ Lâm Hải đứng chờ ở cửa không bao lâu, Nam Mẫn liền đi ra.
Hôm nay cô ăn mặc đơn giản, áo ngắn màu đen lộ ra eo nhỏ, phối với quần sooc bò màu đen, chân đi một đôi giày vải cổ điển đơn giản, cũng không đẹp lắm, gót giày giẫm xuống, giống như đi dép lê, lộ ra vẻ lười biếng tùy ý.
Mái tóc đen hơi dài tùy ý buông xõa, còn dính chút hơi nước, mặt cũng không trang điểm, để nguyên mặt mộc, làn da trắng sáng, đôi chân trắng thon thả thẳng tắp dưới ánh đèn cực kỳ thu hút, cả người đơn giản lại thoải mái, phả vào mặt một luồng hơi thở mát rượi.
Phó Vực nhìn chằm chằm vào Nam Mẫn, cặp mắt hoa đào khẽ cong lên.
Anh ta chưa từng thấy cô trong dáng vẻ này, cả người nhìn thẳng, yết hầu ở cổ họng lăn lên xuống liên tục.
Đây là em gái tiên nữ từ đâu bay xuống vậy, sao mà quyến rũ thế!
Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn một lúc, mày kiếm khẽ nhăn lại, sao bây giờ cô lại gầy vậy?
Trên người không có hai lạng thịt, sắp thành da bọc xương rồi.
Nam Mẫn ngước mắt lên nhìn họ, hai người đàn ông này không biết muốn đùa giỡn hay thế nào, không ở trong xe đợi, đều dựa ở cửa xe, cũng không nói gì, làm bộ lãnh khốc.
Dụ Lâm Hải và Phó Vực hôm nay cũng ăn mặc bình thường, một người áo đen, một người mặc đồ thể thao màu trắng, nhìn từ xa thật môn đăng hộ đối.
Khóe môi Nam Mẫn hơi nhếch lên, giơ tay chỉ: “Hai người các anh mặc đồ tình nhân?”
“…”
“…”
Dụ Lâm Hải và Phó Vực mắt nhìn đối phương, rồi lại nhìn mình, cả hai lùi về sau một bước lớn, trong mắt đều là vẻ chán ghét.
Lúc này, suy nghĩ trong lòng hai người đều giống nhau: Đừng đến gần ông đây!
Phó Vực nhìn Dụ Lâm Hải toàn thân đồ đen, lại nhìn sang Nam Mẫn cũng đồ đen, cảm thấy hình như đây mới là dáng vẻ của trang phục tình nhân…
Nhưng đương nhiên anh ta không thể nói như vậy!
Phó Vực đột nhiên tiến tới ôm cổ Dụ Lâm Hải, nói với Nam Mẫn: “Chúng tôi là hắc bạch song hiệp, chuẩn bị lập đội đi chọn mỹ nhân!”
Dụ Lâm Hải nhăn trán: “Cậu điên à?”
Nam Mẫn xùy một tiếng: “Hắc bạch song sát ý”.
“…”
Phó Vực lái xe đi về phía nhà hàng Thực Vị.
Qua một đèn xanh đèn đỏ, đang định rẽ trái vào đường lớn theo tín hiệu rẽ, sau lưng liền truyền đến hai giọng nói khác nhau nhưng rất đồng thanh: “Đi thẳng vào đường tắt”.
Phó Vực: “???”
Tay cũng run run theo.
Anh ta đánh lái đi vào đường mòn theo như họ nói, liếc về phía hai người ngồi đằng sau.
Cho dù hai người cách nhau một khoảng ở giữa nhưng vẫn khiến Phó Vực khó chịu: “Tôi nói này, hai người thật sự coi tôi là tài xế?”
Dụ Lâm Hải không để ý tới anh ta.
Nam Mẫn cho rằng Phó Vực đang nhằm vào mình, cô nhàn nhạt nói: “Nếu không thì anh xuống đây, để tôi lái?”
“Tôi thấy được”.
Phó Vực rất biết lắng nghe, lập tức đỗ xe dừng bên đường, cởi dây an toàn rồi xuống xe.
Nam Mẫn cũng không cảm thấy có gì, cô khoan thai đi vào ghế lái.