Nam Mẫn ngước mắt lên nhìn họ, hai người đàn ông này không biết muốn đùa giỡn hay thế nào, không ở trong xe đợi, đều dựa ở cửa xe, cũng không nói gì, làm bộ lãnh khốc.
Dụ Lâm Hải và Phó Vực hôm nay cũng ăn mặc bình thường, một người áo đen, một người mặc đồ thể thao màu trắng, nhìn từ xa thật môn đăng hộ đối.
Khóe môi Nam Mẫn hơi nhếch lên, giơ tay chỉ: “Hai người các anh mặc đồ tình nhân?”
Advertisement
“…”
“…”
Dụ Lâm Hải và Phó Vực mắt nhìn đối phương, rồi lại nhìn mình, cả hai lùi về sau một bước lớn, trong mắt đều là vẻ chán ghét.
Lúc này, suy nghĩ trong lòng hai người đều giống nhau: Đừng đến gần ông đây!
Phó Vực nhìn Dụ Lâm Hải toàn thân đồ đen, lại nhìn sang Nam Mẫn cũng đồ đen, cảm thấy hình như đây mới là dáng vẻ của trang phục tình nhân…
Nhưng đương nhiên anh ta không thể nói như vậy!
Phó Vực đột nhiên tiến tới ôm cổ Dụ Lâm Hải, nói với Nam Mẫn: “Chúng tôi là hắc bạch song hiệp, chuẩn bị lập đội đi chọn mỹ nhân!”
Dụ Lâm Hải nhăn trán: “Cậu điên à?”
Nam Mẫn xùy một tiếng: “Hắc bạch song sát ý”.
“…”
Phó Vực lái xe đi về phía nhà hàng Thực Vị.
Qua một đèn xanh đèn đỏ, đang định rẽ trái vào đường lớn theo tín hiệu rẽ, sau lưng liền truyền đến hai giọng nói khác nhau nhưng rất đồng thanh: “Đi thẳng vào đường tắt”.
Phó Vực: “???”
Tay cũng run run theo.
Anh ta đánh lái đi vào đường mòn theo như họ nói, liếc về phía hai người ngồi đằng sau.
Cho dù hai người cách nhau một khoảng ở giữa nhưng vẫn khiến Phó Vực khó chịu: “Tôi nói này, hai người thật sự coi tôi là tài xế?”
Dụ Lâm Hải không để ý tới anh ta.
Nam Mẫn cho rằng Phó Vực đang nhằm vào mình, cô nhàn nhạt nói: “Nếu không thì anh xuống đây, để tôi lái?”
“Tôi thấy được”.
Phó Vực rất biết lắng nghe, lập tức đỗ xe dừng bên đường, cởi dây an toàn rồi xuống xe.
Nam Mẫn cũng không cảm thấy có gì, cô khoan thai đi vào ghế lái.
Phó Vực muốn chuyển tới ghế lái phụ, nhưng Nam Mẫn đã khóa cửa xe, hạ cửa kính xuống, chỉ về ghế sau: “Ra sau đi”.
Đúng, không được như ý đâu.
Dụ Lâm Hải nhìn Phó Vực ngồi bên cạnh mình, chân mày nhíu chặt: “Cậu không biết xấu hổ à?”
Phó Vực rất thản nhiên: “Có gì mà xấu hổ? Không phải nhìn hai người ở cạnh quá ngượng ngùng sao, giúp hai người…”
Lời còn chưa dứt, xe giống như mũi tên “Vèo” ra ngoài.
Mẹ ơi!
Phó Vực và Dụ Lâm Hải đồng thời nắm chặt tay, lặng lẽ thắt dây an toàn.
“… Vợ cũ của cậu lái xe mãnh liệt như vậy à?”
Phó Vực dựa vào cửa kính, ngồi yên chuẩn bị nhảy xe bất cứ lúc nào.
Dụ Lâm Hải biểu tình không rõ: “Tôi cũng là lần đầu ngồi”.
Nhìn vẻ mặt hai người cứng ngắc, điệu bộ giống như ngồi bàn chông, Nam Mẫn khẽ nhếch môi, hai tay nắm chặt vô lăng, chân đạp ga, xe di chuyển rồi quẹo vào khúc cua.
“Aiz yo! Chị tài ơi lái chậm chút…”
Phó Vực bất ngờ ngã vào người Dụ Lâm Hải, tiếng gào khóc thảm thiết phá vỡ rừng cây.