Dụ Lâm Hải nhìn đôi mắt không chút gợn sóng của Nam Mẫn, lại so sánh thái độ thân thiết của cô với cậu thiếu niên không biết mọc ở đâu ra này, chỉ cảm thấy tức ngực, cúi mắt: “Không cần, vết thương nhỏ thôi”.
Bầu không khí yên lặng một hồi.
Hà Chiếu đi đến, phá tan bầu không khí ngượng ngập: “Tổng giám đốc Dụ, chúng ta đi thôi, nếu không sẽ muộn mất”.
Advertisement
Cố Hoành cũng nhắc nhở đúng lúc: “Tổng giám đốc Nam, chúng ta cũng nên đi thôi”.
Dụ Lâm Hải hút hơi thuốc, ho nhẹ một tiếng.
Hà Chiếu lập tức hiểu ý, tươi cười với Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Nam, xe của cô được cửa hàng 4S kéo đi rồi, có lẽ phải sửa một lúc lâu, hay là lên xe của chúng tôi đi, vừa hay tiện đường”.
Nam Mẫn không lên tiếng.
Cố Hoành hiểu ý, nở nụ cười thương mại: “Cảm ơn ý tốt của tổng giám đóc Dụ và trợ lý Hà, nhưng xe của chúng tôi đến rồi”.
Hà Chiếu nhìn theo hướng Cố Hoành chỉ, thấy một chiếc xe việt dã bọc thép chống đạn đỗ trước cửa đồn cảnh sát, khóe miệng giật giật: Có phải hơi quá đáng rồi không?
Dụ Lâm Hải nhìn chiếc xe đó, ánh mắt lóe lên, không nhìn ra có cảm xúc gì.
Cố Hoành thấy không quá đáng chút nào, ngược lại rất hối hận không sớm mượn một chiếc xe như vậy, nếu không đừng nói trứng gà cà chua đá cuội, cho dù thứ cứng rắn hơn cũng không đập hỏng được.
“Xe không tệ”, Dụ Lâm Hải khen một câu, sau đó nói: “Vậy phiền tổng giám đốc Nam rồi”.
Nam Mẫn: “?”
Giữa ban ngày ban mặt, Dụ Lâm Hải ném mẩu thuốc lá vào thùng rác, hiên ngang, đường đường chính chính, trơ mặt lên xe.
“…”
Kể cả Hà Chiếu cũng bị thộn người bởi hành động này của tổng giám đốc Dụ.
Nam Mẫn cau mày, giọng thanh lạnh: “Ai cho anh ta lên xe?”
Thấy Nam Mẫn sắp nổi nóng, Hà Chiếu vội nói: “Tổng giám đốc Nam, tổng giám đốc Dụ nhà chúng tôi bị đập vào đầu, không được tỉnh táo, cô đừng so đo với anh ấy… Dù sao, chúng ta đều đến sân bay, tiện đường, đưa chúng tôi một đoạn đi”.
Dù là da mặt anh ta dày thế nào cũng không nói tiếp được.
Vừa nãy còn mời người ta lên xe, quay đầu đã xin người ta đưa đi một đoạn, vả mặt cũng không nhanh như vậy.
Ầy, ông chủ tùy hứng, người làm trợ lý có thể làm thế nào?
Cứ như vậy, Dụ Lâm Hải cố sống cố chết lên xe của Nam Mẫn, đuổi thế nào cũng không chịu xuống, da mặt dày như tường thành.
Xe bọc thép chống đạn đi về hướng sân bay với khí thế bá đạo.
Không gian trong xe rất rộng, Cố Hoành và Hà Chiếu ngồi ở ghế sau, ba người Dụ Lâm Hải, Tư Triết và Nam Mẫn ngồi hàng ghế trước.
Tư Triết bị kẹp giữa Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn, cảm thấy rất vi diệu.
Cả xe yên tĩnh, hồi lâu Dụ Lâm Hải lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng.
Anh hỏi Tư Triết: “Cậu nhóc, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Dụ Lâm Hải đột nhiên lên tiếng, giống như sét đánh xuống mặt đất, mọi người đều ngẩn người, Nam Mẫn lại cau mày.
Tư Triết quay đầu qua nhìn anh rể cũ.
“Năm nay tôi hai mươi tuổi”.
Mới hai mươi.
“Nhỏ vậy à”, Dụ Lâm Hải nhìn sang Nam Mẫn một cái, Nam Mẫn nhìn thẳng ánh mắt của anh, không biết tại sao lại có cảm giác chế giễu “bò gặm cỏ non” từ trong ánh nhìn đó.
Nam Mẫn chỉ cảm thấy khí huyết sôi sục, đang định nổi khùng với anh, thì nghe thấy Tư Triết rất bình tĩnh nói: “Cũng tạm, có lẽ là chú hơi già”.
“…”
Nam Mẫn không nhịn được buồn cười, chẳng phải thế à, một người đàn ông già ba mươi tuổi rồi.
Dụ Lâm Hải không nổi giận, chỉ thản nhiên nói: “Cậu gọi tôi là chú, thì cậu không thể gọi người bên cạnh cậu là chị, phải đổi thành thím. Nếu không, chẳng phải tôi vô tình lợi dụng cô ấy à?”
Nam Mẫn hình như không có lo lắng và suy nghĩ này, quay đầu không hề phòng bị gọi: “Chú”.
Dụ Lâm Hải: “…”
Anh không dám tin nhìn Nam Mẫn, cảm thấy đúng là hoang đường, tức cười nói: “Em gọi tôi là gì.”