Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1458



Chương 1458

Đông Họa đã nói rất nhiều, nhưng Nam Khuê cũng chỉ cảm thấy hơi cảm động mà thôi.

Một lúc sau, cô mới chịu xoay người, buồn rầu nhìn Đông Họa bằng đôi mắt đen láy: “Họa Họa, cám ơn cậu đã an ủi mình.”

“Vừa mới bắt đầu, mình và cậu cũng giống như nhau. Nhưng cậu không biết mình đã buồn thế nào đâu.”

“Khi mình nhìn thấy anh ấy nhìn mình bằng đôi mắt xa lạ, giọng điệu xa lạ, và thái độ cũng hoàn toàn xa lạ với mình, mình thực sự không thể chịu đựng được nữa, anh ấy đã quên mình sạch sẽ, đã thật sự quên mình sạch sẽ rồi.”

“Ngoài ra, mọi người có biết gì không? Anh ấy bây giờ không sống một mình. Anh ấy đã có hôn thê. Cô gái đó sống ở vùng ven biển này. Cô ấy cao ráo, xinh đẹp, và dịu dàng động lòng người. Chỉ cần nhìn lướt qua liền biết đó là mẫu người mà anh ấy thích.”

“Họ cùng nắm tay nhau, giống như một cặp đôi ân ái ngọt ngào, mà bây giờ, trong mắt anh ấy, mình chỉ là một kẻ điên loạn, một người mất trí, là một người phụ nữ vô cớ gây sự mà thôi.”

“Họa Họa, mình thật sự không chịu nổi nữa, mình đau lòng quá.”

“Trái tim mình đau quá.”

Nam Khuê không thể chịu đựng được nữa, cô vừa nói xong liền ôm lấy Đông Họa bật khóc nức nở.

Dù đã cố gắng hết sức để kiềm chế nhưng cô vẫn hét lên hết tiếng này đến tiếng khác.

m thanh đó, chỉ nghe thôi đã cảm thấy buồn bã và khó chịu vô cùng.

Chu Tiễn Nam chỉ đứng bên cạnh, đột nhiên anh cảm thấy tất cả lời nói an ủi trong miệng đều có vẻ nhợt nhạt và yếu ớt.

Nếu có thể, anh thà gánh mọi đau đớn cho cô.

Anh chỉ muốn cô được hạnh phúc.

Có thể là do vừa khóc vừa phát tiết một trận nên Nam Khuê đã cảm thấy khá hơn một chút.

Đông Họa cũng nắm lấy tay cô: “Khuê Khuê, bờ biển gió lớn quá, cậu đang mang thai, sức khỏe vẫn còn khá kém, chúng ta về trước đi.”

Nghĩ đến đứa con trong bụng mình, ánh mắt Nam Khuê liền dịu đi rất nhiều.

Cô gật đầu, khàn giọng nói: “Được rồi!”

Lúc biết sự việc này, Lâm Tiêu và Chu Tiễn Nam đã nhanh chóng thuê một căn nhà gần đây.

Bởi vì họ biết rằng chỉ cần Lục Kiến Thành vẫn còn ở đây, theo tính cách của Nam Khuê, cô nhất định cũng sẽ ở lại để được ở cùng anh ấy và sẽ không chịu rời đi nếu không có anh ấy.

Thế là bọn họ liền gấp rút chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Khi họ đến căn nhà cho thuê, Đông Họa và Nam Khuê cùng ở chung một phòng.

Sau đó Đông Họa chọn một chiếc áo khoác ấm cho Nam Khuê mặc.

“Hôm nay cậu đã chạy loanh quanh cả ngày rồi, còn ngồi cả máy bay và ô tô nữa, cậu nên nghỉ ngơi trước đi. Hai người kia đang nấu ăn, nhưng mình thấy họ nấu không được ngon lắm. Mình đi giúp họ đây.”

“Được rồi.” Nam Khuê gật đầu.

Nằm trên giường, rõ ràng cô rất buồn ngủ và mệt mỏi.

Nhưng cô lại không muốn ngủ chút nào.

Cho dù đã cố gắng nhắm mắt nhưng vẫn không tài nào ngủ nổi.