Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1467



Chương 1467

“A…” Dùng sức hét lên một tiếng, Nam Khuê lập tức đau đến hít hơi.

“Chân em đau rồi, đau lắm, anh sẽ giúp em chứ?”

Cố Mạc Hàn vẫn như cũ đưa lưng về phía cô, ngay cả thân cũng không di chuyển.

Bóng dáng kia, cao ngất thẳng tắp như cây thông.

Nhưng mà, mặc dù anh không xoay người, cũng không thẳng lưng rời đi.

Nam Khuê bắt được một tia hy vọng, tiếp tục nói: “Em vừa mới đến đây, còn chưa quen với cuộc sống nơi này, anh thật sự không thể giúp đỡ em sao?”

Anh vẫn không quay người, giọng nói quen thuộc truyền tới: “Tôi nhớ cô có mấy người bạn, bọn họ đâu rồi?”

“Sáng nay bọn họ trở về rồi.”

“Vậy cô có thể gọi điện thoại cho bác sĩ, bọn họ sẽ đến giúp cô đấy.”

“Vậy à?” Nam Khuê đắng ngắt đáp lại.

“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà không cần nữa.”

Sau đó, cô thấy Cố Mạc Hàn nện bước rời đi.

Bước chân kia, càng ngày càng rời xa.

Cuối cùng, cô không đành lòng nhìn tiếp nữa.

Quay đầu, Nam Khuê cố hết sức ngồi trên ghế dài.

Gió nhẹ thổi qua, rõ ràng phải thấy thoải mái vô cùng mà cô lại không nhịn được rơi nước mắt.

Nếu là lúc trước, làm sao anh có thể cho rằng cô là người xa lạ cơ chứ?

Đừng nói là chân đau, cho dù chân cô bình thường, chỉ cần làm nũng, anh cũng sẽ ôm cô vào lòng như công chúa rồi.

Mà hôm nay, anh lại đối xử với cô hoàn toàn như một người xa lạ không quen biết.

Ngay khi Nam Khuê đang yên lặng lau nước mắt, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói: “Sắp làm mẹ rồi còn khóc nhè, cô làm như vậy ảnh hưởng xấu đến con trong bụng đấy.”

Kiến Thành?

Đúng, đó là giọng nói của anh.

Anh quay lại sao?

Vội vàng xoay người, trong khoảnh khác nhìn thấy anh, Nam Khuê trong nháy mắt nín khóc mỉm cười.

“Không phải anh bỏ em sao? Sao anh lại quay lại?”

Thấy trên mặt cô còn vương giọt nước mắt, Cố Mạc Hàn đưa khăn giấy trong tay cho cô: “Lau nước mắt trước đi.”

“Cảm ơn!”

Lau nước mắt xong, Nam Khuê nhìn về phía anh: “Anh không đành lòng nên mới quay lại sao?”

Cố Mạc Hàn một tay đút túi, anh không trả lời cô, mà hỏi: “Nhà ở đâu? Để tôi đưa cô về.”

“Thật… Thật sao?”

Nam Khuê gần như không thể tin được.

“Nể mặt cô là một phụ nữ mang thai bụng to, chồng lại không có, coi như tôi đang làm chuyện tốt đi.”

Những lời này, Nam Khuê cũng không quan tâm.