Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1494



Chương 1494

“Hôm nay đến đây thôi, anh có thể về nhà nghỉ ngơi rồi.”

Nói xong, Nam Khuê đứng dậy.

Trước khi lên lầu, cô bước chậm tới chỗ Cố Mạc Hàn.

Sau đó duỗi tay ra ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói với anh: “Trong tim em, anh là Cố Mạc Hàn, cũng là Lục Kiến Thành, nhưng bất luận anh là ai thì cũng đều là ông xã của em.”

“Em yêu anh của tất cả mọi lúc, cũng yêu tất cả mọi hình dáng của anh.”

“Vậy còn anh thì sao? Cho dù đã mất trí nhớ, cho dù đã quên đi em, anh sẽ còn yêu em lại từ đầu nữa không?”

Nói xong, Nam Khuê buông tay ra rồi quay người đi lên lầu.

Có vài vấn đề, cô không cần câu trả lời ngay.

Lúc Cố Mạc Hàn trở về nhà thì đã là một hai giờ sáng rồi.

Đẩy cửa lớn ra, cả sân nhà đều vắng lặng, đến cả một ánh sáng cũng không có.

Xem ra, bọn họ đều đã ngủ hết rồi.

Nhưng sau khi trải qua một màn vừa rồi, anh làm thế nào cũng không ngủ được.

Châm một điếu thuốc, dáng người cao ráo của anh đứng dưới bóng trăng một hồi lâu.

Lời nói của Nam Khuê, còn có những bức ảnh, video, giấy kết hôn và tất cả mọi thứ mà anh đã xem, thời khắc này đều giống như thủy triều mà ùa về trong đầu anh, gần như bao vây lấy cả con người anh.

Những thứ đó, rốt cuộc là thật, hay là giả đây?

Điếu thuốc trong tay, thật ra anh chỉ hút có một hơi rồi quên mất nó.

Mãi cho tới khi tia lửa đỏ rực cháy tới đầu ngón tay, mang đến cảm giác đau đớn thì mới khiến cho anh hoàn lại hồn, sau đó, anh hút mạnh một hơn rồi vứt nó vào thùng rác.

Ánh trăng mờ ảo, giống như trái tim anh vậy.

Lúc này, anh thật sự không phân biệt được bản thân rốt cuộc là Cố Mạc Hàn hay là Lục Kiến Thành nữa?

Chu Hiển Tinh thực ra không hề ngủ.

Lúc Cố Mạc Hàn ra ngoài, cô ta cũng đã lén đi theo.

Khi tận mắt nhìn thấy anh đi vào nhà của người phụ nữ đó, cô ta vừa tức vừa hận.

Khoảnh khắc đó, cô ta hận rằng bản thân không thể xông vào đó ngay lập tức, rồi trực tiếp bắt gian tại trận.

Nhưng cuối cùng, cô ta đã kìm xuống.

Mà cô ta cũng đã về nhà trước Cố Mạc Hàn mười phút.

Sau đó nhanh chóng thay đồ ngủ, Chu Hiểu Tinh mở cửa ra, giả vờ như mới mơ màng tỉnh dậy đi ra ngoài.

Nhìn thấy Cố Mạc Hàn ở ngoài sân, cô ta ngạc nhiên bước tới, đồng thời ôm lấy anh từ phía sau.

Ngữ khí nhẹ nhàng mang theo chút ngái ngủ.

“Mạc Hàn, có phải anh gặp phải chuyện phiền lòng gì rồi không? Hay là công việc có gì phiền não? Muộn thế này rồi còn chưa ngủ?”

“Hiểu Tinh”