Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1498



Chương 1498

Hơ, mang thai rồi.

Cô ta thật sự mang thai rồi.

Mang thai con của Kiến Thành.

Giây phút đó, Nam Khuê đột nhiên cảm thấy cả người mất hết sức lực.

Thứ cô vẫn luôn khổ sở tìm lại rốt cuộc là cái gì chứ?

Cô quá ngây thơ rồi, cô còn nghĩ rằng chỉ cần cô tìm được anh, khiến anh hồi phục trí nhớ thì bọn họ sẽ có thể trở về như trước kia.

Nhưng bây giờ, tất cả mọi thứ đều đã khác rồi.

Anh đã có con với một người phụ nữ khác.

Vậy đứa bé này phải làm sao đây? Phải đi đâu về đâu đây?

Cô không biết nữa, trong đầu cô bây giờ rất hỗn loạn.

“Sao nào, Nam Khuê, cô sợ rồi sao.”

“Có con thì có gì to tát chứ, cô có thì tôi cũng có.”

“Bây giờ, chúng ta cược xem Mạc Hàn rốt cuộc có tình cảm với ai hơn nhé.”

Cô chưa bao giờ nhìn thấy một người vô liêm sỉ đến như vậy, Nam Khuê tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nếu đã không nhịn được nữa, vậy thì không cần phải nhịn nữa.

Cô nhìn về phía Trần Tranh, nói rõ ràng từng câu từng chữ một: “Bây giờ, lập tức đuổi cô ta ra khỏi đây cho tôi.”

“Vâng, thiếu phu nhân.”

Trần Tranh không hề do dự trước mệnh lệnh của Nam Khuê.

Anh ta trực tiếp nắm lấy cổ áo của Chu Hiểu Tinh, với lợi thế về chiều cao và sức mạnh, anh ta gần như có thể trực tiếp kéo thẳng cô ta ra ngoài.

Chu Hiểu Tinh tức giận chửi ầm lên: “Nam Khuê, mau bảo anh ta dừng lại, sao cô dám đối xử với tôi như vậy hả?”

“Tôi nói cho cô biết, Mạc Hàn sắp tới đây rồi.”

Cô ta không nhắc đến Cố Mạc Hàn thì còn tốt, cô ta vừa nhắc tới anh, Nam Khuê liền cảm thấy càng tức giận hơn.

Nam Khuê nhìn về phía Trần Tranh: “Tốc độ của anh từ khi nào lại trở nên chậm chạp như vậy rồi?”

Lời của cô vừa dứt, Chu Hiểu Tinh liền bị Trần Tranh trực tiếp vứt ra ngoài cửa.

Cánh cửa trước mắt vừa mới đóng lại.

Thế giới lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh.

Khi Nam Khuê quay người đi vào, cô cảm thấy cả người như chết lặng.

Bỗng nhiên, chân cô loạng choạng, nếu không giữ chặt thì có lẽ cô đã ngã rồi.

Đầu cô hoàn toàn trống rỗng.

Cả người cũng trống rỗng.

Lúc ngồi trên ghế trong phòng, cô thậm chí không biết bản thân mình vào đây bằng cách nào.