Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1538



Chương 1538

Trong lòng cô ta đương nhiên khó chịu.

Cầm điện thoại di động, cô ta giơ lên trước mặt Cố Mạc Hàn: “Mạc Hàn, hoàng hôn hôm nay thật sự rất đẹp, anh mau chụp cho em mấy tấm ảnh.”

“Ừ!”

Sau đó, Chu Hiểu Tịnh chạy ra, toàn thân không ngừng tạo dáng.

Xinh đẹp, đáng yêu, gợi cảm, gần như được thể hiện đầy đủ.

Nam Khuê nhìn, không thể không thừa nhận, người phụ nữ trước mắt này rất đẹp.

“Mạc Hàn, chụp nhanh đi!” Đột nhiên, Chu Hiểu Tịnh hét lên.

Bởi vì cô ta chú ý tới ánh mắt Cố Mạc Hàn đang rơi xuống trên người Nam Khuê.

“Được, để anh chụp cho em một tấm thật đẹp, em lui về phía sau, lại đi sang bên trái một chút, đúng vậy, chính là chỗ đó, đứng im nào.”

Lúc này, Cố Mạc Hàn lấy điện thoại di động của mình ra.

Mà trong ảnh chụp, bên cạnh Chu Hiểu Tịnh cách đó không xa có một bóng người nho nhỏ.

Nhìn kỹ, rõ ràng chính là Nam Khuê đang ngồi trên băng ghế dài.

Đột nhiên, Nam Khuê nghe thấy Chu Hiểu Tịnh kêu thảm thiết một tiếng.

Sau một giây, cô thấy Cố Mạc Hàn nhanh chóng chạy tới.

Cô không thể nghe thấy giọng nói của anh, nhưng có thể nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt của anh, rất lo lắng.

Phải rất yêu, cho nên mới lo lắng như vậy.

Sau đó, cô thấy Cố Mạc Hàn ôm Chu Hiểu Tịnh vào trong ngực.

Khi họ bước về phía trước, bóng dáng của cả hai cùng hòa vào ánh sáng của buổi chiều tà.

Khi đi ngang qua cô, Nam Khuê mơ hồ nghe thấy được cuộc trò chuyện của bọn họ.

“Rất đau có phải hông?” Giọng nói của Cố Mạc Hàn vô cùng nhẹ nhàng.

“Ai da” tiếp theo là giọng nói đầy quyến rũ của Chu Hiểu Tinh: “Mạc Hàn, em đã nói là không sao, chỉ là không may bị trẹo chân mà thôi, anh không cần lo lắng quá mức như thế.”

“Hơn nữa, trên bờ biển còn có nhiều người như vậy, anh cứ vậy mà bế em đi, em cảm thấy rất ngượng ngùng đó!”

Một cơn gió thổi qua, bóng dáng hai người dần dần đi xa.

Nam Khuê không nghe được câu trả lời của Cố Mạc Hàn.

Nhưng cô nghĩ, đáp án của anh chắc chắn rằng sẽ vô cùng ôn nhu, ấm áp và hợp lòng người.

Chỉ tiếc, người cảm thấy ấm áp lại không phải là cô.

Thấy vậy, Trần Tranh không khỏi lo lắng nhìn về phía Nam Khuê.

“Thiếu phu nhân, gió đã bắt đầu thổi rồi, bệnh của cô vừa mới ổn hơn một chút, đừng để bản thân bị trúng gió.”

Vừa dứt lời, ngón tay thon dài của anh đã đem áo khoác khoác lên người của Nam Khuê.

“Cảm ơn anh, Trần Tranh, anh vẫn luôn cẩn thận và chu đáo như vậy.”