Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1565



Chương 1565

Chu Hiểu Tinh lại lắc đầu: “Mẹ, vô dụng thôi.”

“Con và anh ấy đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, tính cách của anh ấy con là người hiểu rõ nhất, anh ấy không muốn làm chuyện gì, thì không ai có thể ép buộc được anh ấy.”

“Mẹ biết gì không?” Thật ra…”

Nói đến đây, Chu Hiểu Tinh đau đớn khóc.

“Thật ra ngày hôm qua anh ấy đã đề nghị chia tay với con, đề nghị giải trừ hôn ước, là con không dám đối mặt, là con quá sợ hãi, cho nên mới không biết phải làm sao.”

“Mẹ, con sẽ mất đi anh ấy.”

“Mẹ có biết con khó chịu thế nào không? Khi con nghĩ tới anh ấy sẽ rời bỏ con, con cảm thấy mình không thể thở được.”

Mẹ Chu đưa tay ôm chặt Chu Hiểu Tinh.

Đồng thời an ủi: “Mất đi thì mất thôi, theo mẹ, đàn ông như vậy cũng không có gì tốt.”

“Con đã mang thai, còn đi ra ngoài mập mờ bới người phụ nữ khác, vừa nghĩ đến con phải chịu được những khổ sở này, mẹ chỉ hận không thể xông lên xé nó.”

Chu Hiểu Tinh vội vàng gọi to: “Mẹ,đừng.”

“Con yêu anh ấy, con thật sự yêu anh ấy.”

“Cầu xin mẹ, mẹ, mẹ đừng trách anh ấy, con biết anh ấy nhất định không phải cố ý, nếu anh ấy biết chuyện của đứa trẻ, cũng sẽ rất buồn.”

Mẹ Chu đau lòng vỗ lưng cô ta: “Đứa bé ngốc, rốt cuộc con muốn bị lừa đến khi nào nữa? Cậu ta căn bản không thích con, nếu không làm sao nhẫn tâm để cho con chịu khổ nhiều như vậy?”

“Không.” Chu Hiểu Tinh lại rất có sức phản bác lại: “Anh ấy yêu con.”

“Con rất chắc chắn, trong lòng Mạc Hàn thích con, anh ấy chỉ là bởi vì thích mới mẻ mới nhất thời bị người phụ nữ kia hấp dẫn, chờ anh ấy chán rồi, mệt rồi, anh ấy nhất định sẽ nhận ra con tốt.”

“Anh ấy nhất định sẽ nhận ra người anh ấy yêu nhất chính là con.”

Ngoài cửa, tâm trạng Cố Mạc Hàn rất hổn loạn.

Đặc biệt là sau khi nghe thấy cuộc trò chuyện này, anh càng trở nên nặng nề hơn.

Anh xin lỗi Hiểu Tinh, cũng có lỗi với đứa trẻ.

Dù như vậy, nhưng Hiểu Tinh lại không có chút oán hận nào với anh, mỗi một chữ một câu cô ta nói, đều suy nghĩ cho anh.

Nhưng còn anh thì sao?

Anh lại tàn nhẫn như vậy, hết lần này đến lần khác vô tình làm tổn thương cô ta.

“Hiểu Tinh, thực xin lỗi!”

“Ở trước mặt em, em trông quá nhỏ bé.”

Cố Mạc Hàn dựa theo vách tường trượt xuống, sau đó ngồi xổm trên mặt đất.

Anh không nhớ rõ mình ngồi xổm trên mặt đất bao lâu, chỉ biết lúc muốn đứng dậy, toàn thân đã tê dại, không có một chút sức lực nào.

Giờ phút này, trong lòng anh chỉ có tự trách.

Lúc mẹ Chu từ trong phòng đi ra, Cố Mạc Hàn vẫn như cũ chờ ở đó.

Nhìn thấy anh, mẹ Chu làm vẻ mặt lạnh lùng.

“Nảy giờ cậu đứng ở bên ngoài, chắc cậu đều đã nghe thấy lời Hiểu Tinh nói.”