Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1606



Chương 1606

Nghe vậy, Chu Hiểu Tinh càng khóc thương tâm hơn.

Cô ta ôm chầm lấy mẹ Chu, nước mắt chảy càng lúc càng dữ dội.

“Mẹ ơi, con là Hiểu Tinh đây, con là Hiểu Tinh đây!”

“Mẹ yên tâm, con sẽ bảo vệ mẹ, con sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương mẹ.”

Mẹ Chu vẫn điên cuồng đẩy ra, thậm chí còn đánh cô ta rất mạnh.

“Cút đi, cô rốt cuộc là ai?”

“Cô không phải Hiểu Tinh, Hiểu Tinh nhà tôi đang mang thai, con bé phải có một cái bụng lớn.”

“Cô là đồ lừa gạt, cô dám lừa gạt tôi ư? Tôi đánh cô, đánh chết cô.”

Vừa nói, mẹ Chu vừa bắt đầu xuống tay.

Chu Hiểu Tinh không hề buông tay, ngược lại còn ôm chặt bà ta hơn.

Cuối cùng, Chu Hiểu Tinh chỉ biết đứng đó và im lặng chịu đựng những cú đánh của mẹ Chu, ngay cả khuôn mặt của cô ta cũng hiện đầy vết thương, xanh đỏ đều có.

Qua một hồi, mẹ Chu đánh mệt rồi, mất sức ngã xuống đất.

Cha Chu lúc này mới dám lại gần.

Chu Hiểu Tinh chậm rãi dìu mẹ Chu dựa vào người cha, sau đó đứng dậy và lao về phía Lục Kiến Thành.

Lục Kiến Thành nhìn bộ dạng hung hăng của cô ta, còn tưởng rằng cô ta muốn làm gì đó.

Thế nhưng đột nhiên, “Bịch” một tiếng.

Chu Hiểu Tinh trực tiếp quỳ xuống trước mặt anh.

“Kiến Thành, em xin anh, em biết sai rồi, em cũng hối hận rồi.”

“Anh tha cho mẹ con em một con đường sống đi, anh nhìn mẹ em mà xem, bà ấy đã điên rồi, thậm chí bà ấy còn không biết bản thân mình là ai, em là ai bà ấy cũng không rõ.”

“Bà ấy là người kiêu ngạo như vậy mà ban nãy còn sợ đến mức tè ra quần.”

”Em cầu xin anh thương cho mẹ con em, tha cho chúng em đi.”

Chu Hiểu Tinh quỳ trên mặt đất.

Trên mặt cô ta đã đầy nước mắt.

Nhìn qua vô cùng đáng thương.

Nhưng đáng tiếc người đàn ông trước mặt cô ta đã sớm không phải là “Cố Mạc Hàn” ngày trước.

Anh là Lục Kiến Thành, là Lục Kiến Thành của Nam Khuê.

Cho nên anh sẽ không còn bị dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này lừa gạt, càng sẽ không cảm thấy áy náy hay tự trách.

“Cô cầu xin nhầm người rồi.” Lục Kiến Thành chỉ lạnh lùng nói.

”Huống hồ mẹ cô có ý định làm người khác bị thương là sự thật, tôi cũng hết cách, cô có cầu tôi cũng vô dụng.”

Chu Hiểu Tinh như có thể nghe rõ được tiếng trái tim mình vỡ vụn.

Rõ ràng cô ta đã quỳ xuống, đã từ bỏ tất cả lòng tự trọng và kiêu ngạo của mình, từ bỏ tất cả để cầu xin anh.