Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1665



Chương 1665

Nửa tiếng sau, hai người đã cùng nhau ngồi trên xe chạy thẳng đến nhà Chu Tiễn Nam.

Thấy cô căng thẳng, Lục Kiến Thành liền vươn tay nắm lấy tay cô: “Đừng sợ, anh ở đây, tất cả đã có anh.”

“Ừm.”

Nói thì là nói như vậy, nhưng Nam Khuê vẫn lo lắng vô cùng.

Nhưng đồng thời, trong lòng vẫn có một sự mong đợi mơ hồ.

Khi xe sắp tới, Nam Khuê đột nhiên cảm thấy biệt thự trước mặt có chút quen thuộc.

“Ông xã, em nhớ tòa nhà này hình như là…”

“Em nhớ ra rồi, là nhà của Tiễn Nam.”

“Chẳng lẽ manh mối nằm trong nhà họ sao?”

Đến lúc này, Lục Kiến Thành cũng không giấu giếm gì nữa, anh thẳng thắn nói ra tất cả.

“Bởi vì anh tra ra được danh tính của cha là một cảnh sát. Về chuyện này, Chu Tiễn Nam có nhiều mối quan hệ hơn anh, vì vậy anh đã nhờ anh ta giúp đỡ.”

“Em có biết anh ta vừa nói gì với anh không?”

Nam Khuê hỏi: “Anh ấy đã nói cái gì?”

“Khuê Khuê, số phận là thứ gì đó thật tuyệt vời, em nhất định sẽ không ngờ mẹ của Chu Tiễn Nam lại thực sự có quen biết với cha em?”

Nghe thấy điều này, Nam Khuê liền lập tức choáng váng.

Trong lúc nhất thời, cô vẫn chưa kịp tiêu hóa chuyện này.

“Ông xã, lời anh nói có thật hay không?”

“Những gì Chu Tiễn Nam nói với riêng anh không thể nào là giả được.”

Lúc này Nam Khuê thực sự cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, đi một vòng quanh quẩn, cô tiêu hao nhiều sức lực như vậy, nhưng hóa ra người trong cuộc lại ở ngay cạnh cô.

Khi bước vào cửa, tim Nam Khuê cứ đập thình thịch liên hồi.

Lục Kiến Thành nắm chặt tay cô đi về phía trước.

Trong phòng khách, Mộc Uyển và Chu Tiễn Nam đã ngồi đợi họ tới.

Nam Khuê bước đến gần Mộc Uyển: “Dì Mộc, con xin lỗi đã làm phiền đến dì.”

Mộc Uyển liền nhanh chóng đứng dậy, bà nắm lấy tay Nam Khuê một cách hào hứng, trên mặt còn ẩn hiện nét vừa buồn vừa vui..

“Con nói gì thế, mau lại đây cho dì nhìn kỹ một chút.”

“Con gái, đã nhiều năm trôi qua như vậy thật sự là khổ cho con rồi. Dì thật sự không biết Chu Phong còn có một đứa con gái, nếu không dù phải trải qua bao nhiêu khó khăn dì nhất định vẫn đi tìm con.”

Mộc Uyển nhanh chóng ôm chặt lấy Nam Khuê.

Bà còn vui mừng hơn cả Nam Khuê, vừa khóc vừa cười không ngừng.

Cho tới khi nhìn thấy cái bụng nhô ra của Nam Khuê, Mộc Uyển mới bình tĩnh lại đôi chút, cũng nới vòng tay ra khỏi người cô.

Bà lau nước mắt, nói: “Dì xúc động quá rồi, nhưng dì thật sự rất hạnh phúc.”

“Dì à!” Nam Khuê vẫn còn do dự: “Dì thật sự quen biết cha con sao?”