Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1685



Chương 1685

“Khuê Khuê, cậu sao rồi? Có chỗ nào không khỏe không?” Đông Họa lo lắng về tình hình sức khỏe của cô nhất.

“Đầu có hơi đau!”

“Bụng thì sao, có đau không? Trên người có bị chảy máu không.”

Cô ấy rất sợ Khuê Khuê sẽ đột nhiên sinh sớm ở chỗ này.

Dù sao đứa bé cũng đã đủ tháng rồi nên có thể sinh ra bất cứ lúc nào.

“Không đau, cảm thấy vẫn ổn.”

Nghe thấy được câu trả lời này của Nam Khuê, Đông Họa lúc này mới thở phào một hơi.

“Khuê Khuê, nếu như mình đoán không sai thì chúng ta.”

Nam Khuê và cô ấy đồng thanh nói ra câu phía sau: “Bị bắt cóc rồi, đúng không?”

Đông Họa gật đầu: “Ừm.”

Nam Khuê vô cùng áy náy: “Xin lỗi Họa Họa, lần này chắc chắn là mình đã làm liên lụy đến cậu, nếu như mình không bảo cậu đến thì cậu đã không bị như thế này rồi.”

“Cậu nói gì vậy? Hơn nữa, sao cậu biết là bọn họ chắc chắn đến vì cậu? Lỡ như bọn họ đến vì mình, là mình đã liên lụy cậu thì sao?”

“Không có đâu, bây giờ cậu đang làm việc ở bệnh viện, môi trường làm việc tương đối đơn giản, vì vậy cậu sẽ không đắc tội với loại người hung ác như thế này đâu. Mình thì khác, mình là vợ của Kiến Thành, những người này bắt mình có thể phần lớn là vì mình là vợ của Kiến Thành.”

Đông Họa an ủi cô: “Đừng nghĩ như thế nữa, điều chúng ta nên nghĩ bây giờ là làm thế nào để thoát ra ngoài?”

“Ừm!”

Nam Khuê ngẩng đầu lên.

Vừa nghĩ tới Lục Kiến Thành, trái tim cô lại bỗng dưng cảm thấy vô cùng thương nhớ, nhớ như muốn phát điên vậy.

Anh đã biết chưa?

Nếu như biết rồi, vậy bây giờ nhất định là đang giống như kiến bò trên chảo lửa, lo lắng lắm cho xem.

“Ông xã, em nhớ anh quá.”

Tuy rằng nhớ, nhưng lần này cô lại không cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì cô biết, bất luận có bao nhiêu nguy hiểm, bao nhiêu gian khổ thì Kiến Thành nhất định sẽ bất chấp tất cả đến cứu cô.

Lúc này, cửa bị đẩy ra.

Có vài người tiến vào.

Nhìn quần áo mà bọn họ mặc, không hề giống loại người thiếu tiền, ngược lại ai nấy đều ăn mặc rất đẹp.

Trong số đó có một người đi tới chỗ hai người: “Nghe cho kỹ, mấy ngày này tôi sẽ không làm gì hai người cả, tôi sẽ bảo người đúng giờ đưa đồ ăn đến cho hai người, cũng sẽ cởi trói cho hai người.”

“Tôi chỉ có một yêu cầu, hai người phải ở lại căn phòng này, không được chạy trốn.”

“Tôi đã bảo người đóng chặt tất cả cửa sổ trong căn phòng này rồi, cánh cửa duy nhất có mấy chục người canh chừng bên ngoài, thế nên, hai cô sẽ không thể ra ngoài được đâu.”

Nam Khuê ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén trả lời: “Tại sao lại bắt cóc chúng tôi?”