Vừa vào nhà vệ sinh Nam Khuê đã nôn thốc nôn tháo.
Vốn đi dạo mấy tiếng đã khiến cô hơi mệt, bây giờ vừa nôn hết ra Nam Khuê đã cảm thấy cơ thể không còn chút sức nào.
Lúc cô nôn xong cổ họng cảm thấy chua chua, đang khó chịu thì người ở bên cạnh đưa cho cô một tờ giấy.
Nam Khuê nhận lấy, vừa định nói “Cảm ơn!”.
Khi ngẩng đầu thấy đó là Phương Thanh Liên, cô có hơi bất ngờ.
“Là cô?”
“Kiến Thành không yên tâm về cô, nói sắc mặt cô trắng bệch yếu ớt nên nói tôi vào nhìn thử xem thế nào.”
“Vậy sao?” Nam Khuê cười lạnh.
Nếu như Lục Kiến Thành còn quan tâm cô thì sẽ không nóng vội đến mức hai người chưa ly hôn đã mang Phương Thanh Liên đi mua nhẫn.
Tất cả mọi người đều hiểu ý nghĩa của nhẫn là thế nào.
“Không phải vì đây là giấy tôi đưa mà cô không lấy đấy chứ?” Phương Thanh Liên nhìn Nam Khuê, khiêu khích hỏi.
Nam Khuê nhận lấy giấy, dùng nước thấm qua để lau miệng, sau đó chỉnh sửa lại mái tóc dài hơi rối của mình, nhìn về phía Phương Thanh Liên: “Tôi không có nông cạn như vậy.”
“Còn nữa, tôi cũng không cần cô đến xem tôi thế nào, cũng không cần cô quan tâm.”
Nói xong Nam Khuê cũng không để ý đến cô ta mà trực tiếp đi ra ngoài.
Đột nhiên giọng nói của Phương Thanh Liên vang lên từ sau: “Nôn dữ dội như vậy sao, Nam Khuê, không phải cô có thai đấy chứ?”
Trong lòng Nam Khuê hơi run lên, tim cũng đập loạn.
Nhưng cô lại phản ứng rất nhanh.
Cô xoay người, bình tĩnh cười, nhìn về phía Phương Thanh Liên: “Sao vậy? Không yên tâm về người đàn ông của mình đến thế sao? Không phải cô nói yêu Lục Kiến Thành sâu đậm, cả đời này đều tin anh ta vô điều kiện sao? Hay đó chỉ là lời nói đùa của cô?”
Lời nói trào phúng của Nam Khuê tất nhiên khiến Phương Thanh Liên không thể kiềm chế được.
“Cô đừng có nghĩ đến chuyện châm ngòi chúng tôi, tôi đã yêu Kiến Thành thì tất nhiên sẽ tin tưởng anh ấy.”
“Thật sao?” Nam Khuê cười lạnh.
Trong nụ cười kia là sự trào phúng không cần nói cũng biết.
“Nam Khuê, cô đừng đắc ý, sớm muộn gì Kiến Thành cũng là của tôi.”
“Còn nữa, tôi rất tò mò, nếu như tôi đột nhiên phát hiện ra mình mang thai thì Lục Kiến Thành còn muốn ly hôn với tôi để cưới cô nữa không?”
Không có gì bất ngờ, Nam Khuê trực tiếp chọc giận Phương Thanh Liên.
“Cô dám?”
“Vậy nên cô nên nhớ kĩ, đừng có cố chấp nhảy nhót trước mặt tôi, điều đó chỉ khiến tôi cảm thấy cô giống như lũ tôm tép nhãi nhép mà thôi, còn nữa, dù sao tôi và Lục Kiến Thành cũng chưa ly hôn, làm người đừng nên quá đáng, nếu không tôi sẽ không nương tay nữa.”
Nam Khuê từ nhà vệ sinh ra ngoài, vừa tới khúc cua đã thấy Lục Kiến Thành ném tàn thuốc trong tay xuống.
“Sắc mặt em rất kém, có phải bị bệnh rồi không?” Anh hỏi, giọng nói vẫn trầm thấp êm tai như ngày trước.
“Không có.”
Nam Khuê trực tiếp phủ định.
Sau đó đi về phía trước.
Lục Kiến Thành bước về phía trước, bắt lấy tay cô: “Đừng bướng bỉnh, bệnh thì phải uống thuốc.”
“Tôi nói tôi không bị bệnh, tất nhiên cũng không cần uống thuốc.” Nam Khuê lập tức tránh khỏi tay anh.
Lục Kiến Thành lại nắm lấy tay cô, kéo cô đến góc tường.
Thân thể cường tráng của anh lập tức vây cô với góc tường, một tay khác giữ chặt lấy tay cô, Nam Khuê muốn phản kháng nhưng như thế nào cũng không cử động được.
“Lục Kiến Thành, anh buông tôi ra.”
“Nói rõ cho tôi, hai hôm nay em thế nào?”
“Tôi không sao cả?” Nam Khuê cúi đầu, dáng vẻ hoàn toàn không muốn phản ứng lại anh.
Lục Kiến Thành đưa tay, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, cau mày hỏi: “Đừng có bướng bỉnh nữa, nói cho rõ, rốt cuộc thế nào?”
Trong lòng Nam Khuê vốn đã có sẵn lửa giận, nếu anh đã nhất định muốn hỏi thì cô cũng sẽ không giấu nữa.
“Lục Kiến Thành, chúng ta còn chưa ly hôn đâu, vậy mà anh lại mang Phương Thanh Liên đi rêu rao khắp nơi, không sợ người khác nói cô ta là tiểu tam sao? Còn nữa, hai người muốn mua nhẫn tất nhiên tôi không xen vào, nhưng cứ phải làm ngay trước mặt tôi mới được sao?”
“Nam Khuê, em ghen.”
Ngữ khí của Lục Kiến Thành rất chắc chắn, không hiểu sao Nam Khuê luôn cảm thấy anh còn có chút đắc ý.
“Tôi ghen cái gì, anh yêu ai thì ở với người đó, dù sao chúng ta cũng sắp mỗi người đi một ngả, hơn nữa, cô ta vốn là người trong lòng anh.”
“Anh muốn tìm cô ta làm thuốc giải thì đi tìm cô ta; muốn ở lại chỗ cô ta thì ở chỗ cô ta.”
“Muốn ăn khuya thì ăn khuya, tôi là gì của anh chứ, tôi cũng không quản được anh.”
Lúc đầu không muốn nói nhưng anh liên tục ép hỏi, cô đột nhiên không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, nói hết tất cả sự uất ức của mình ra.
“Còn nói không tức giận sao?” Lục Kiến Thành nhìn cô, mắt sắc sâu thẳm.
Đôi mắt kia như một đầm nước sâu hút, Nam Khuê thật sự không thể nhìn thấy đáy.
Cho đến bây giờ, Nam Khuê không thể không thừa nhận, cô căn bản không phải đối thủ của Lục Kiến Thành.
Tâm tư của anh quá sâu.
Nhiều khi cô thậm chí còn không phân biệt được câu nào của anh là thật, câu nào là giả.
“Tôi có tức giận hay không cũng không liên quan đến anh, anh thả tôi ra.”
Nam Khuê đưa tay đẩy anh, Lục Kiến Thành như một bức tường sắt, cô không thể đẩy được.
Đúng lúc này, Phương Thanh Liên đi từ trong ra.
Nam Khuê đưa mắt nhìn cô ta rồi lại nhìn Lục Kiến Thành, lành lạnh nói: “Người trong lòng anh đến rồi kia, anh chắc chắn không đi qua chứ?”
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Kiến Thành vẫn nhìn cô chằm chằm, không nói gì.
Phương Thanh Liên đã nhìn sang đây, lúc thấy Lục Kiến Thành chặn Nam Khuê lại góc tường, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch.
“Kiến Thành…” Cô ta nhẹ giọng gọi.
“Em đợi anh một chút.”
Lục Kiến Thành thản nhiên trả lời.
Phương Thanh Liên lập tức siết chặt hai tay, răng cũng nghiến chặt lại.
“Anh lại không qua, có khả năng cô ta sẽ ngất xỉu, anh chắc chắn mình không đau lòng chứ?” Nam Khuê lạnh nhạt hỏi.
“Nam Khuê, hôm nay em không bình thường.”
Lục Kiến Thâm nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như nhìn thấu hết mọi thứ của cô vậy.
Nam Khuê không thích cảm giác này, cô né tránh ánh mắt, lạnh lùng trả lời: “Chỗ nào không bình thường? Tôi rất bình thường.”
Sau đó lại đưa mắt nhìn Phương Thanh Liên, đột nhiên trong đầu Nam Khuê xuất hiện một suy nghĩ rất to gan.
Cô đưa cánh tay trắng nõn thon dài của mình ra, trực tiếp ôm lấy cổ Lục Kiến Thành, đôi môi mềm mại lại gần anh, hương thơm quanh quẩn chóp mũi anh, như có như không phả vào mặt anh: “Lục Kiến Thành, anh nói xem, nếu như Phương Thanh Liên thấy tôi hôn anh thì sẽ thế nào?”
“Anh đoán xem? Cô ta có phải sẽ quá kích động mà trực tiếp đứng lên khỏi xe lăn, sau đó chân què khỏi hẳn không?”
“Nam Khuê, đừng nói bừa.” Giọng nói Lục Kiến Thành đã có chút tức giận.
Nam Khuê cười, cố ý cười một cách quyến rũ nói: “Nói bừa chỗ nào? Đúng dịp tôi giúp anh thử nghiệm một chút nha, nếu Phương Thanh Liên thật lòng yêu anh, chắc chắn sẽ vội vàng đứng lên.”
“Hơn nữa…”
Cô liếc mắt nhìn chân Phương Thanh Liên, nói tiếp: “Tôi vẫn luôn muốn xem thử xem chân của cô ta có đúng là đã liệt hẳn không?”
“Nam Khuê.”
Lục Kiến Thành nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp của cô, sắc mặt lập tức trầm xuống, ngay cả hơi thở quanh người cũng trở nên lạnh lẽo.
Ở cùng với anh một chỗ lâu như vậy, Nam Khuê đương nhiên biết anh tức giận.
Hơn nữa lại rất tức giận, rất tức giận.
Nhưng làm sao bây giờ?
Hôm nay cô cố ý đó nha.
Cố ý muốn anh tức giận.
Một đêm thất tịch tốt đẹp như vậy, dựa vào cái gì mà anh có thể vui vui vẻ vẻ, ân ân ái ái trải qua với người yêu cũ chứ?
Dựa vào cái gì mà chỉ có một mình cô khó chịu?
Tốt nhất là để ba người đều cùng không thoải mái đi.
Nam Khuê cô cũng không phải người dễ chọc.
Nam Khuê nở nụ cười động lòng người, đôi môi hồng mềm mại từng chút từng chút lại gần Lục Kiến Thành.