Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 492



Lục Kiến Thành đưa tay vuốt tóc cô, nhấn mạnh từng chữ: "Khuê Khuê, anh thật sự chưa chạm vào cô ta."



"Tuy nói khi đó tụi anh là quan hệ người yêu, nhưng lúc đó anh luôn vội vàng học tập và học quản lý công ty nên ngày nào cũng bận rộn."



"Ngoài mấy ngày xác định quan hệ, thời gian bọn anh ở chung với nhau một ngày có thể đếm trên đầu ngón tay, cô ấy bận chuyện ở đoàn múa, anh bận công việc, sau đó là mấy tháng mới gặp nhau một lần."



Advertisement

"Những chuyện hẹn hò hay làm với nhau căn bản chỉ có ăn cơm và dạo phố, rất cố định. Trong một thời gian dài anh vẫn cho đó là tình yêu, nhưng sau khi gặp được em, anh mới biết tình yêu không phải là một chương trình được thiết lập sẵn."



"Cũng là em cho anh biết rằng mình còn có nhiều khía cạnh như vậy, có nhiều tình cảm như vậy."



"Thấy em ở cùng với người đàn ông khác anh sẽ ghen, sẽ tức giận, sẽ để ý; biết em không quan tâm đến anh, anh sẽ đau lòng, sẽ khổ sở và buồn bã, tình cảm của anh bị ảnh hưởng chỉ vì một cái nhăn mày hay một nụ cười của em, ngay cả bản thân anh cũng không khống chế được."



"Cho nên Khuê Khuê, em có thể cho anh một cơ hội không? Lần này anh nhất định sẽ không làm em thất vọng, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để trân quý em."



Lục Kiến Thành ôm cô rất chặt.



Giống như muốn khảm cô vào người luôn vậy.



Khóe mắt Nam Khuê ươn ướt.



Cô thừa nhận, cô cảm động.



Cô cũng thừa nhận, tuyến phòng bị nơi trái tim cô đã bị phá vỡ.



Nhưng cô vẫn còn muốn suy nghĩ.



Cô vẫn chưa suy nghĩ xong.



Cô xoay người ôm lấy anh, vùi đầu vào lồng ngực anh, im lặng nghe tiếng nhịp tim của anh.



Nhưng lần này Nam Khuê không trả lời.



Cô không đồng ý, cũng không từ chối.



Lục Kiến Thành cũng không vội, anh ôm cô, yên tĩnh chờ câu trả lời của cô.



Rất rất lâu sau cô mới lên tiếng: "Kiến Thành, cảm ơn anh đã nói những lời này với em, nhưng em không muốn lừa anh, bây giờ em đang rất loạn."



"Không muốn đồng ý với anh lập tức, cũng không muốn mù quáng từ chối anh, cho nên, anh cho em chút thời gian được không?"



"Được."



Hai người ôm nhau ngủ thêm một chút rồi mới rời giường.



Vừa xuống tầng đã thấy Lục Nhu thất tha thất thểu chạy đến, bịch một tiếng, cô ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lục Kiến Thành: "Anh họ, thật xin lỗi, em không cố ý, em bị ma quỷ ám, bị người khác xúi giục, em xin anh tha thứ cho em."



"Van xin anh, nể mặt em là em gái của anh mà tha thứ cho em một lần."



Cả đêm qua Lục Nhu đều nghĩ cách.



Nhưng cô ta biết rõ mình không có cách nào khác.



Thuốc là do cô ta tự mình bỏ vào.

Canh giải rượu cũng do cô ta mang đến.