Lục Kiến Thành vừa nói, Lục Nhu đã bị dọa đến nói hết sạch: "Chị ta còn gọi người nhà họ Phương và bên báo chí đến, muốn dùng chuyện này để bức hôn anh, không chỉ như vậy, chị ta còn muốn nhờ truyền thông gắn tội danh tiểu tam cho chị dâu."
"Lập tức nói quản gia mở cửa ra."
Sau khi nói xong, Lục Kiến Thành và Nam Khuê cùng nhau đi về phòng ngủ chính.
Lục Nhu nhìn theo hai người rồi đứng lên, lảo đảo đuổi theo.
Advertisement
Một đoàn người đi đến cửa, nghe thấy tiếng mở khóa, Phương Thanh Liên còn nghĩ rằng Lục Nhu đã tìm được cách, cô ta vui mừng chạy đến cửa.
Đồng thời còn vui vẻ nói to: "Nhu Nhu, cuối cùng em..."
Nhưng khi thấy Lục Kiến Thành và Nam Khuê cùng nhau đứng trước cửa, câu nói tiếp theo như nghẹn ở trong cổ họng cô ta.
Lúc này dù Phương Thanh Liên có ngu cũng hiểu kế hoạch của cô ta đã bị bại lộ.
Nhất là khi thấy Lục Kiến Thành nắm chặt tay Nam Khuê, mười ngón tay đan vào nhau xuất hiện trước mặt cô ta, cô ta lập tức có suy nghĩ muốn giết người.
Một kế hoạch hoàn hảo, thậm chí cô ta còn sắp thành công.
Kết quả chỉ vì một hành động ngu xuẩn của Lục Nhu mà cuối cùng người được lợi lại là Nam Khuê, sao cô ta có thể không tức giận cho được chứ?
Lúc này Lục Nhu xông lên, điên cuồng lắc đầu với cô ta.
Nhưng Phương Thanh Liên lại làm như không thấy.
Từng giọt nước mắt của cô ta rơi xuống, cô ta nhìn Lục Nhu, vẻ mặt vô tội lên án: "Kiến Thành, may mà anh đã đến, anh biết không, những ngày này em luôn được Nhu Nhu chăm sóc, sau đó chân của em khôi phục, em vô cùng cảm ơn cô ấy."
"Nhưng mà..." Phương Thanh Liên khóc lóc vô cùng đáng thương: "Em không thể ngờ rằng cô ấy lại dùng cách này để khống chế em, lừa em đến nhà chính."
"Cô ấy còn nói cô ấy đã tính toán xong xuôi, em chỉ cần chờ ở chỗ này là được rồi."
"Em...em cũng không biết bây giờ cô ấy có kế hoạch gì nữa."
Lục Nhu mở to mắt, hoàn toàn không tin vào những gì mình vừa nghe được.
Cô ta nghĩ rằng, một khi chuyện bại lộ, Phương Thanh Liên chắc chắn sẽ không bảo vệ mình.
Nhưng cô ta không ngờ rằng người phụ nữ này lại độc ác như vậy, mở miệng ra là bịa chuyện.
Cái miệng đó trực tiếp đổi chuyện từ đen thành trắng rồi.
"Kiến Thành, anh đòi lại công bằng cho em đi! Em đã quyết định không quấy rầy đến anh và Nam Khuê nữa, đều do Lục Nhu, do cô ấy tìm đến em, nói em chỉ cần nghe theo cô ấy thì có thể một lần nữa quay về bên cạnh anh."
"Đúng... Thật xin lỗi anh, là em mê muội, là em không suy nghĩ thấu đáo."
Kĩ thuật diễn của Phương Thanh Liên có thể nói là dày công tôi luyện.
Cuối cùng Lục Nhu không nghe nổi nữa, cô ta trực tiếp xông lên, một tát đánh thẳng lên mặt Phương Thanh Liên.
Sau khi tát xong, chính cô ta cũng ngẩn người luôn.
Mặc dù cô ta được nhà họ Lục cưng chiều nên có chút kiêu căng ngang ngược, nhưng chuyện đánh người như thế này là lần đầu tiên cô ta làm.
Trong lòng Phương Thanh Liên phun lửa đến nơi rồi nhưng cô ta lại cắn môi, một tay ôm mặt, khóc lóc đau thương: "Kiến Thành, anh xem đi, anh vẫn còn ở đây mà cô ấy đã bắt nạt em như vậy rồi."
"Anh có thể nghĩ lúc anh không ở đây cô ấy còn bắt nạt em như thế nào không?"