Từ phòng làm việc của Quý Dạ Bạch ra ngoài, Nam Khuê vừa đi đến thang máy đã nghe thấy một giọng nói dễ nghe: "Chị dâu?"
Chị dâu?
Advertisement
Xưng hô thế này rất xa lạ với Nam Khuê.
Cho nên đột nhiên cô chưa kịp phản ứng lại.
Mãi đến khi giọng nói này không chỉ đi theo cô mà còn cách cô càng ngày càng gần, Nam Khuê mới ý thức được người nào đó đang gọi mình.
Nhưng đâu có ai có thể gọi cô thế đâu?
Nam Khuê buồn bực quay người.
Khi thấy Chu Phượng Kiều, cô lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Thấy Nam Khuê dừng lại, Chu Phượng Kiều lập tức chạy đến, đồng thời thở dốc nói: "Chị dâu, ôi chao, chị không nghe thấy em gọi sao, em gọi chị một lúc rồi."
"Thật xin lỗi em, vừa rồi trong thang máy nhiều người quá nên chị không nghĩ là gọi chị."
"Hơn nữa em..." Ngón tay mảnh khảnh của Nam Khuê đưa lên vén tóc, sau đó nhẹ nhàng nói tiếp: "Vừa rồi em gọi chị là chị dâu sao? Chị thật sự không ngờ đến."
Chu Phượng Kiều cười giải thích: "Đúng vậy nha, chị là bạn gái của anh trai em, không phải em nên gọi chị dâu sao?"
"Nếu là người khác thì em không dám nói, nhưng người anh kia của em vô cùng đáng tin cậy, anh ấy đã nhận định đó là chị, còn giới thiệu chị với người trong nhà, chắc chắn anh ấy muốn cưới chị về."
"Dù sao cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, bây giờ em đổi cách gọi là phù hợp."
Thấy cô ấy vui vẻ nói, cộng với việc Chu Tiễn Nam không ở đây, Nam Khuê không biết bây giờ có nên nói ra sự thật hay không.
Suy đi nghĩ lại, cô quyết định vẫn nên thương lượng với anh ấy thì hơn.
Cho nên cô chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu cười.
"Đúng rồi, chị dâu, gần đây mẹ em rất muốn gặp chị, đã nói với anh em nhiều lần rồi nhưng anh ấy luôn nói chị quá bận, không có thời gian, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay em đã gặp chị rồi thì chị đến thăm mẹ em chút đi."
"Mẹ em thấy chị nhất định sẽ rất vui, ngay cả bệnh cũng sẽ tốt hơn đó.'
Chu Phượng Kiều kéo tay Nam Khuê.
Nam Khuê chỉ có thể gật đầu: "Được, nhưng mà chị đến tay không thì cũng không tốt lắm, em chờ một chút, chị..."
Cô còn chưa nói xong đã bị Chu Phượng Kiều cười cắt ngang: "Chị dâu, không cần đâu, người nhà chúng em không phải người quan tâm nghi thức xã giao, chỉ cần chị đền là mẹ em đã vui rồi, không cần mang quà cáp gì đâu."
"Hơn nữa đối với bà ấy mà nói, chị chính là món quà tốt nhất rồi, khắp thế giới cũng không còn món quà tốt hơn chị, chị không biết sao, mẹ em muốn con dâu đến phát điên rồi."
"Cho nên chị đến là được."
Cuối cùng Nam Khuê bị cô ấy kéo vào thang máy.
Sau lưng cô cách đó không xa.
Lâm Tiêu lúng túng sờ mũi, sau đó nhìn Lục Kiến Thành, bất an nói: "Tổng giám đốc Lục, chuyện này...?"
Vừa rồi cô gái mở miệng gọi một tiếng "chị dâu", cậu ấy nghe thấy rất rõ.
Tổng giám đốc Lục thì không cần phải nói, chắc chắn nghe được rõ hơn so với cậu ấy.