Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 512: Chị còn dám gọi anh tôi tới đây?”



Cô đã gửi tin nhắn cho Chu Tiễn Nam rồi, theo thời gian thì có lẽ anh ấy rất nhanh sẽ tới.



Chu Phượng Kiều là em gái của anh ấy, Nam Khuê nghĩ rất lâu, cho rằng chuyện này vẫn nên trực tiếp giao cho anh ấy xử lý thì tốt hơn.



Còn về cô giải thích sẽ chỉ càng ngày càng loạn thêm thôi. Hơn nữa Chu Phượng Kiều cũng không nhất định sẽ tin tưởng.



Advertisement

Thấy Nam Khuê chỉ đứng ở đó không nói câu nào, cô không phản kháng cũng không giải thích, Chu Phượng Kiều càng tức giận.



Cô ấy bước về trước gào khóc lớn tiếng chất vấn: “Nói đi, Nam Khuê, sao chị không nói gì? Tại sao không giải thích gì?”



“Hay là nói bị tôi bắt tại trận rồi nên chị không dám giải thích sao?”



“Kiều Kiều, bây giờ em đang tức giận, tâm trạng kích động, dù chị có nói gì, chắc là em cũng không muốn nghe.”



Tuy Nam Khuê cố gắng để giọng nói mình nhẹ nhàng hết mức có thể, nhưng những lời này vẫn kích động Chu Phượng Kiều: “Thế nên? Đây chính là lý do sao?”



Lại tiến thêm một bước, bỗng nhiên Chu Phượng Kiều đưa tay ra, ngón tay dùng lực chọc vào lồng ngực Nam Khuê.



Lục Kiến Thành thấy thế lập tức muốn đi đến. Nhưng Nam Khuê lại ném cho anh một ánh mắt ý bảo anh tuyệt đối không được tới đây.



Anh cố gắng nhận nhịn lại gợn sóng trong lòng, tuy không nỡ nhưng Lục Kiến Thành vẫn đồng ý, quyết định để cô tự xử lý.



Thấy Nam Khuê không chống cự lại, Chu Phượng Kiều tiến được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.



Ngón tay cô ấy vừa mạnh mẽ ghìm vào ngực Nam Khuê vừa nói: “Nam Khuê, chị coi anh trai tôi là cái gì? Hả…? Nói cho tôi biết, người của Chu gia không phải để chị muốn chọc vào là chọc được, không phải muốn phản bội thì có thể phản bội được.”



“Đợi tôi nói cho chị tôi biết, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chị đâu.”



“Cùng lúc tán tỉnh cả anh tôi và người đàn ông khác, lại vừa hôn vừa thơm, chị quả thật quá vô sỉ rồi.”



Nam Khuê hít một hơi thật sâu, đau lòng nhắm mắt lại.



Tuy Chu Phượng Kiều không biết rõ ngọn ngành câu chuyện, nhưng những lời cô ấy vẫn đâm vào tim Nam Khuê khiến cô đau nhức.



Tim thật là đau.



Những lời mắng người như vậy, thật sự rất khó nghe.



Tay cô ấy giống như một lưỡi dao vậy, từng nhát dày xéo tâm can của cô.



“Kiều Kiều, chuyện không như em nghĩ đâu, em cũng không biết tất cả chân tướng, xin em trước khi biết rõ mọi chuyện thì đừng nói chị như vậy.”



“Ha…” Chu Phượng Kiều cười lạnh: “Vậy được thôi, chị nói tôi biết, chân tướng mọi chuyện là gì?”



“Chị đã nhắn tin cho anh trai em rồi, anh ấy sẽ tới ngay, lúc đó anh ấy sẽ nói rõ ràng mọi chuyện.”



Ai mà biết khi Chu Phượng Kiều nghe thấy câu đó, trong nháy mắt đã bị chọc giận rồi.



“Chị nói cái gì? Chị còn dám gọi anh tôi tới đây?”



“Nam Khuê, sao chị lại mặt dày tới như vậy chứ? Chị làm chuyện mất mặt tới như vậy còn muốn anh tôi tới đây tận mắt chứng kiến, chọn còn có chút lương tâm nào không?”