Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 522: Đúng, đúng là một cái tên thực sự dễ nghe.  



"Chị Nam Khuê, vậy sau này khi chị kết hôn đừng quên mời chúng em uống rượu mừng nha!"



"Được, chị nhất định nhớ kỹ." Nam Khuê nở nụ cười khẽ.



"Vậy chị Nam Khuê, chị còn bận công việc, em và anh ấy lên thăm mẹ đây."



"Được."

Advertisement



Ngay sau đó, hai anh em rời đi.



Nhìn bóng lưng bọn họ, Nam Khuê tràn ngập thở dài, đồng thời cũng cảm thấy rất áy náy.



Nếu như không phải Kiều Kiều nhắc nhở, có lẽ cô vẫn còn mơ mơ màng màng, cũng chưa từng ý thức được trong tình cảm của Tiễn Nam dành cho cô lại có tình yêu.



Bây giờ đã biết, dứt khoát cắt đứt ngay lập tức.



Nếu không yêu, thì không thể để cho họ có một chút hy vọng nào.



Kiều Kiều nói như vậy, cô cũng cảm thấy như vậy.



"Tiễn Nam, anh là một người bạn rất tốt, đồng thời cũng là người khiến tôi kính nể, người tốt như anh, nhất định có thể tìm một cô gái tốt hơn tôi rất nhiều lần, quan trọng là, cô gái kia nhất định sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh, trong lòng cô ấy sẽ không có người khác."



Xoay người, Nam Khuê nhìn Đông Hoạ: "Chúng ta cũng vào làm việc đi.”



"Ừm."



Hai người bận rộn xong, Đông Hoạ do dự vài phần mới hỏi ra câu hỏi mà cô ấy muốn hỏi: "Khuê Khuê, vừa rồi hai anh em kia là bạn của cậu à?”



"Ừm, bạn của mình, sao thế?"



"Vừa rồi anh trai kia ra tay cứu mình, mình muốn biết tên của anh ấy."



"Anh ấy à." Nam Khuê cười nói: "Tên anh ấy là Chu Tiễn Nam, một cái tên rất dễ nghe.”



"Chu, Tiễn, Nam."



Đông Hoạ trên môi lẩm bẩm từng chữ từng chữ, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ này.



Thì ra tên anh ấy là Chu Tiễn Nam.



Đúng, đúng là một cái tên thực sự dễ nghe.



Khi đó, Đông Hoạ còn không biết, cái tên này sẽ trở thành bí mật ẩn giấu trong lòng cô ấy sau này, thậm chí chưa bao giờ dám tiết lộ một chút nào với bất kì ai.



Vừa đến giờ tan ca, Nam Khuê đã nhận được điện thoại của Lục Kiến Thành.



Nhìn thấy tên anh, khóe miệng cô nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười.



"Hôm nay có thể tan làm đúng giờ không?" Giọng nói trầm thấp của anh chậm rãi truyền vào tai Nam Khuê qua điện thoại.



Nam Khuê nhìn quanh một vòng, đang muốn mở miệng, Đông Hoạ lập tức cười tiến lại gần: "Được rồi được rồi, mau đi đi, biết cậu muốn đi hẹn hò, yên tâm đi, cũng không có chuyện gì, chút công việc còn lại giao cứ cho mình là được.”



Bên kia, Lục Kiến Thành cũng nghe thấy.



Anh mỉm cười khẽ.



Nam Khuê nhịn không được ngực nhộn nhạo: "Cười cái gì?”



"Không có gì, chỉ là bỗng nhiên nhớ đến một câu, Hoàng đế không vội mà thái giám đã vội, em nhìn xem, đồng nghiệp của em đều gấp hơn em."

"Vậy giúp anh chuyển lời tới đồng nghiệp của em, nói ơn tình của cô ấy anh nhớ kỹ, bữa cơm nợ anh nhất định sẽ bổ sung."