Phương Thanh Liên cũng không chịu buông tha đuổi theo: "Nam Khuê, tôi cho cô hai lựa chọn, một: Chúng ta nói chuyện; Hai: Sau này nếu thầy cô khám bệnh, tôi đều sẽ lấy số cuối cùng, thuận tiện gọi đường dây nóng khiếu nại.”
"Phương Thanh Liên, sao cô lại vô sỉ như vậy? Ngoài ra, tôi và cô không có gì để nói.”
Advertisement
"Phải không?" Cô ta cười khẩy.
Cô ta đưa tay, bình tĩnh lấy đồ từ trong túi ra, sau đó mở ra trước mặt Nam Khuê: "Sợi dây chuyền này, là đêm Kiến Thành gặp chuyện không may, khi tôi cứu anh ấy, anh ấy đưa cho tôi.”
"Vậy thì sao?" Nam Khuê buồn cười, lạnh lùng nhìn về phía cô ta: "Cho nên cô cảm thấy tôi nên vì sợi dây chuyền này mà tác thành cho hai người? Hay là cảm thấy chỉ một sợi dây chuyền là có thể ly gián tình cảm giữa tôi và anh ấy?”
Phương Thanh Liên không ngờ lần này Nam Khuê lại bình tĩnh như vậy.
Điều này là hoàn toàn ngoài mong đợi của cô ta.
"Trong lúc sinh tử, nguy hiểm sớm chiều, anh ấy có thể giao một sợi dây chuyền quan trọng như vậy cho tôi, có thể tưởng tượng được vị trí của tôi trong lòng anh ấy, Nam Khuê, cô không ngây thơ cho rằng, người Kiến Thành yêu nhất thật sự là cô chứ?"
Nếu như trước đây, Nam Khuê thừa nhận, cô đã sớm lùi bước.
Thế nhưng, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã sớm không còn là cô gái trước kia không có tự tin, tràn ngập tự ti trong tình yêu.
"Tôi không phải, chẳng lẽ là cô sao?" Nam Khuê lạnh lùng hỏi ngược lại.
Phương Thanh Liên hung hăng siết chặt nắm đấm, cô ta luôn cảm giác, Nam Khuê hiện tại không giống trước kia.
Ngẩng đầu lần nữa, ánh mắt Nam Khuê sắc bén: "Phương Thanh Liên, tôi mặc kệ hôm nay cô đến có ý nghĩ gì? Là muốn tính kế tôi cũng được, hay là muốn ly gián tôi và Kiến Thành cũng được, vậy tôi đều có thể trả lời cô, cô không có khả năng thành công.”
"Nghiêm túc mà nói, tôi còn muốn cảm ơn cô, tôi sẽ trở về hỏi, hỏi xem Kiến Thành vì sao lại đưa sợi dây chuyền kia cho cô?"
Nghe đến đây, Phương Thanh Liên chợt hoảng hốt.
Nếu để cho Nam Khuê biết sợi dây chuyền này là dành cho cô, chẳng phải cô sẽ càng kiêu ngạo sao?
"Còn có thể bởi vì cái gì? Tất nhiên là vì tình yêu.” Phương Thanh Liên cố ý tăng âm lượng, lớn tiếng nói.
Nam Khuê ôm tay cười lạnh: "Cũng có lẽ là bởi vì bố thí?”
"Cái gì?" Phương Thanh Liên mở to hai mắt, không thể tin nói: "Cô dám nói là bố thí?”
"Tại sao không dám? Lúc ấy cô què quặt, không có khả năng sinh hoạt, người của nhà họ Phương cũng đã sớm bỏ rơi đứa con gái này như cô, Kiến Thành thương hại cô, muốn để lại một chiếc vòng cổ có giá trị bên cạnh cô.”
Phương Thanh Liên tức giận cả buổi cũng không nói ra một câu nào.
Một lúc lâu sau, đôi môi cô ta run rẩy, nhe răng trợn răng nhìn chằm chằm Nam Khuê: "Cô còn dám nói bậy bạ, có tin tôi xé rách miệng cô không?”
Vừa dứt lời, cô ta dơ tay lên.
Chỉ có điều, còn đang ở giữa không trung đã bị Nam Khuê chặn lại.
Nam Khuê dùng sức hất tay cô ta ra: "Tôi khuyên cô tém lại chút, bệnh viện này khắp nơi đều có giám sát, nếu cô dám hành động, tôi nhất sẽ để cô hưởng thụ ở trong tù hưởng thụ một thời gian.”
"Phương Thanh Liên, cô đừng tưởng rằng tôi sợ cô, trước kia, tôi bằng lòng nhịn cô, nhường cô, là bởi vì tôi cảm thấy Kiến Thành áy náy với cô, cho rằng anh ấy yêu cô, tôi không muốn làm cho anh ấy khó xử, cho nên tôi yêu ai yêu cả đường đi."