Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 559: Chỉ là tự cô hiểu sai rồi.  



Như vừa bắt được một tia ánh sáng, sau khi Nam Khuê ngẩn người ra thì giương đôi mắt kích động rớm lệ nhìn Quý Dạ Bạch: “Anh…? Những điều anh nói đều là thật sao?”



“Thật sự giữa chúng ta không phát sinh bất cứ chuyện gì? Anh cũng không làm những chuyện quá đáng với tôi đúng không?”



Nam Khuê vừa khóc vừa lắc đầu: “Không từ chức nữa.”



“Được.” Quý Dạ Bạch gật đầu: “Vậy tôi có thể rất nghiêm túc, rất cẩn thận mà nói với cô, sau khi cô ngất xỉu, tôi cũng ngất luôn, giữa chúng ta căn bản không phát sinh chuyện gì, thậm chí sau khi tỉnh lại tại sao lại thành cái dạng đó tôi cũng không biết rõ.”

Advertisement



“Nhưng tôi có thể nói với cô rằng, tôi không hề làm những chuyện không nên làm với cô, bây giờ cô còn muốn báo cảnh sát bắt tôi không?”



Nam Khuê lắc đầu, cả người vui sướng ngất ngây. Vốn dĩ cô cho rằng cuộc đời cô đã bị huỷ hoại, bị Quý Dạ Bạch triệt để huỷ hoại hoàn toàn rồi.



Không ngờ được còn có thể xoay chuyển như vậy, cô đang rất vui vẻ, thật sự đúng là quá vui rồi.



“Cảm ơn anh, Quý Dạ Bạch, cảm ơn anh đã nói sự thật với tôi.”



Lúc này cô rất muốn về nhà, muốn ôm lấy Lục Kiến Thành. Muốn nghiêm túc nói với anh, Kiến Thành, không có mấy chuyện đó nữa, em vẫn là em, em cũng vẫn là Khuê Khuê độc nhất vô nhị của anh.



Thậm chí cô muốn hét to nói với anh: “Kiến Thành, lần này hãy chúng ta ở bên nhau đi.”



Nam Khuê lấy điện thoại ra, lúc này cô mới phát hiện Lục Kiến Thành sắp khủng bố điện thoại cô rồi. Toàn bộ mười mấy cuộc gọi đều là anh liên tục gọi tới.



Không chỉ có các cuộc gọi nhỡ, còn có tin wechat và mấy tin nhắn anh gửi tới nữa.



“Khuê Khuê, em đi đâu rồi? Anh biết bây giờ em muốn yên tĩnh, anh cho em thời gian, nhưng ít nhất em phải nói cho anh biết em đang ở đâu, để anh biết em đang an toàn có được không?”



“Khuê Khuê, xin lỗi em, nhìn thấy em khóc thương tâm tới như vậy, gần như anh không dám nói, cũng không dám hỏi quá nhiều, anh sợ bản thân sẽ làm tổn thương em, thậm chí anh không dám dùng ba chữ ‘không để ý’ để hứa hẹn gì, anh sợ quá qua loa, càng sợ em cảm thấy những lời anh nói đều giả tạo, không thành thật.”



“Nhưng bây giờ anh mới biết mình sai rồi, Khuê Khuê, anh muốn chắc chắn nói với em, người anh cần là em, chỉ cần là em, không cần biết em trở thành dạng gì, cũng không cần biết em đã trải qua gì, em đều là Khuê Khuê của anh, cũng là người anh muốn nắm tay cùng nhau sánh bước cả đời này.”



“Khuê Khuê, quay về đi, được không?’



“Anh yêu em, cả ngày hôm nay anh đều ở nhà đợi em, bất luận khi nào em trở về thì anh cũng đều ở đây, Lục Kiến Thành yêu em.”



Nhìn thấy những đoạn tin nhắn này, từng giọt nước mắt Nam Khuê thi nhau chảy xuống.



Hoá ra, anh yêu cô.



Chỉ là tự cô hiểu sai rồi.



Bây giờ cô nóng lòng muốn về nhà tìm anh. Nhưng mà không cần biết anh có để ý hay không, nếu như đã chứng minh được cô trong sạch rồi thì cô nhất định phải nói mọi chân tướng cho anh biết.



Từ nay về say, cô không hy vọng chuyện này lại trở thành ngăn cách giữa hai người. Thế nên cô nhất định phải giải thích chuyện này cho rõ ràng.



Mà để Quý Dạ Bạch nói rõ ràng tình huống vừa rồi là cách tốt nhất.



Hoặc chỉ có như vậy mới có thể thật sự xoá bỏ đi quả bom hẹn giờ kia trong lòng anh đi.



Nghĩ đến đây, Nam Khuê lập tức lau sạch nước mắt nhìn Quý Dạ Bạch: “Quý Viện, anh có thể giúp tôi một chuyện không?”







“Chuyện gì?”



“Giúp tôi giải thích rõ ràng chuyện này với bạn trai của tôi, tôi không muốn để anh ấy có chút hiểu nhầm nào.” Nam Khuê nghiêm túc nói.



“Nếu như cô đã là nhân viên của bệnh viện chúng tôi thì tôi có thể vì cấp dưới mà giải quyết chuyện chứng minh này.”



Nam Khuê vừa nghe liền vui mừng khôn xiết, vội vàng lấy lại ‘thư từ chức’ vừa vứt trên bàn, đồng thời xé nó rồi vứt ngay vào thùng rác. Sau đó nhìn Quý Dạ Bạch: “vậy tôi sẽ gọi anh ấy qua đây, nửa tiếng sau chúng ta gặp nhau ở quán cafe bên dưới.”