Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 565: “Chính là video của quán bar.”



“Đúng.” Hạ Nhu nhìn Quý Dạ Bạch thấp giọng gầm lên: “Đúng là mẹ lợi dụng con, vì để báo thù, mẹ không tiếc lợi dụng con trai mẹ.”

“Mẹ muốn con cướp hết mọi thứ của Lục Kiến Thành, người cậu ta yêu, sự nghiệp của cậu ta, tất cả của cậu ta, mẹ sẽ không bỏ qua bất cứ thứ gì hết. Mẹ muốn khiến cho bọn họ đang khổ, khiến bọn họ đau khổ.”

“Vậy còn con? Con cũng là quân cờ trong tay mẹ sao?” Quý Dạ Bạch đau lòng nhìn bà ta.

Advertisement

Hạ Nhu bước tới trước nhẹ nhàng vuốt mặt Quý Dạ Bạch: “Con trai, sao con có thể giống nhau được? Tuy mẹ lợi dụng con nhưng mẹ đều là vì muốn tốt cho con, mẹ là yêu con mà.”

“Yêu con?” Quý Dạ Bạch cười lạnh: “Mẹ chỉ là muốn cho bản thân hả giận mà thôi.”

“Không phải đâu Dạ Bạch, sao con có thể hiểu nhầm mẹ như vậy chứ? Có biết tại sao mẹ lại muốn con nhất định phải cưới Nam Khuê không?”

“Không phải vừa rồi mẹ nói để báo thù Lục Kiến Thành sao?”

Hạ Nhu lắc đầu: “Đây chỉ là một nguyên nhân thôi, nguyên nhân lớn nhất là vì trong tay cô ta có cổ phần của Lục gia, con trai, chỉ cần con cưới cô ta, hai đứa trở thành vợ chồng rồi, cổ phần trong tay người phụ nữ này chính là của con rồi, chúng ta thu mua thêm chút cổ phần của những người khác là hoàn toàn có thể đuổi Lục Kiến Thành đi, đến lúc đó con quay về nắm quyền điều hành Lục gia.”

Quý Dạ Bạch trợn to mắt quả thực không thể tin nổi nhìn Hạ Nhu. Anh ta còn cho rằng mẹ anh ta chỉ là ăn nói linh tinh, nói cho qua chuyện, không ngờ được bà ấy thật sự lên kế hoạch từng bước một.

“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi được không? Làm gì mà dễ dàng như vậy được? Cổ phần của Lục gia đều do Lục Kiến Thành nắm giữ, chúng ta căn bản không đuổi nổi anh ta.”

“Không, không, mẹ đã điều tra qua rồi, cậu ta chỉ giữ 30% số cổ phần, năm đó ông già kia đưa đưa hơn 20% cổ phần cho Nam Khuê, chỉ cần chúng ta nắm được số cổ phần của Nam Khuê thì sẽ có thêm một tia hy vọng rồi.”

“Đây tuyệt đối không thể nào, ông già kia sao có thể đưa cho Nam Khuê nhiều cổ phần như vậy được.” Quý Dạ Bạch không tin.

“Là sự thật, chuyện này là do Lục Minh Bác tự mình nói ra khi say rượu, hơn nữa còn có di chúc, tuyệt đối không thể sai được.” Hạ Nhu khẳng định.

Nghe đến đây, không thể không nói, trong lòng Quý Dạ Bạch đã dao động rồi.

Anh ta ngẩng đầu lên nghĩ những năm này bản thân mình ở nước ngoài lênh đênh không có nơi nương tựa, lại nghĩ đến thời hoàng kim phồn vinh của Lục gia. Nếu nói không hận thì là giả.

Nhưng lúc trước anh ta luôn cảm thấy bản thân ở Lục gia cũng chỉ là châu chấu đá xe, căn bản không có bất kỳ năng lực nào chống đỡ lại được.

Thế nên anh ta chỉ muốn bỏ đi thật xa, căn bản không muốn có bất kỳ quan hệ gì với chữ ‘Lục’ này.

Thế nhưng bây giờ hình như mọi thứ đều khác rồi. Anh ta có con át chủ bài.

Dao động không?

Đương nhiên.

Đàn ông đối với quyền thế và địa vị luôn có khát khao muốn chinh phục, anh ta cũng không ngoại lên.

“Mẹ, dù mẹ nói đều đúng, Nam Khuê cũng không chắc sẽ gả cho con, người cô ấy thích là Lục Kiến Thành.”

Thấy nội tâm Quý Dạ Bạch có chút dao động, Hạ Nhu lập tức đổ thêm dầu vào lửa: “Ai nói nó sẽ không gả cho con?”

“Con trai, con đừng quên, giữa hai đứa đã trải qua chuyện vợ chồng đó, chỉ cần con đem video công khai ra ngoài, cô ta không thể không gả cho con.”

“Mẹ nghĩ quá đơn giản rồi, hơn nữa, giữa con và cô ấy căn bản không xảy ra chuyện gì hết.” Quý Dạ Bạch nói.

Hạ Nhu trừng to mắt: “Sao có thể, chỗ mẹ có video.”

“Mẹ nói cái gì?” Quý Dạ Bạch không tin được nhìn Hạ Nhu: “Mẹ lấy video ở đâu ra?”

“Chính là video của quán bar.”

“Đưa cho con.”

Sau khi Quý Dạ Bạch nhận lấy video liền đóng chặt cửa phòng mình lại. Khi xem video xong, lồng ngực anh ta phập phồng kịch liệt.

Anh ta nhớ rõ bản thân mình cũng bị hôn mê, thế nên cho rằng giữa hai người không xảy ra chuyện gì hết.

Thế nhưng trong video rõ ràng nói với anh ta, anh ta và Nam Khuê đã xảy ra những chuyện giữa vợ chồng với nhau.

Nếu đã như thế, vậy anh ta nhất định phải chịu trách nhiệm với cô.

Quý Dạ Bạch cầm video cả đường xông đến tìm Nam Khuê. Khi nhìn thấy đoạn video đó, cả người Nam Khuê run lên, khuôn mặt như biến thành tờ giấy, nhợt nhạt không còn chút huyết sắc nào.