Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 567: Là em làm anh khó chịu rồi.”



Anh ta bị chính mẹ ruột mình lừa gạt mình từng lần một. Chẳng lẽ báo thù lại quan trọng như vậy? Có đáng để bà ấy lấy mọi thứ của con trai mình ra đánh cược không?

Quý Dạ Bạch ngẩng đầu lên, trái tim đau đớn như lưỡi dao nuốt lấy, anh ta cô đơn đi về phía trước.

Advertisement

Nam Khuê gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành, cứ gọi từng cuộc nhưng đều không có ai nghe.

Lục Kiến Thành đã xuất viện rồi, tuy xuất huyết dạ dày còn chưa khỏi nhưng anh cứ khăng khăng xuất viện về nhà. Điện thoại của Nam Khuê anh cũng nhìn thấy rồi. Chỉ là anh vẫn còn chưa nghĩ xong phải đối mặt với cô như thế nào.

Anh không phải thánh nhân, anh không có cách nào thờ ơ, coi như không thấy với những chuyện Quý Dạ Bạch nói. Nhưng anh càng biết rõ thứ bản thân cần là gì.

Anh cần chính là cô, là tương lai của cô, là hạnh phúc của hai người họ, chứ không chỉ là thân thể của cô. Thế nhưng cũng phải cho anh một chút thời gian.

“Xin lỗi Khuê Khuê, chỉ là anh cần một chút thời gian.” Anh ngẩng đầu lên, đau khổ nhắm chặt hai mắt.

Thế nhưng Nam Khuê đã không đợi nổi nữa. Có loại cảm giác nói với cô, cô nhất định phải đi gặp anh, nhất định phải giải thích rõ ràng tất cả mọi thứ, nếu không sau này sẽ càng khó giải thích.

Bên ngoài trời đang mưa tầm tá, nhưng Nam Khuê nghĩ cũng không nghĩ, cô cầm lấy ô xông vào màn mưa, sau đó gọi xe đến nhà Lục Kiến Thành.

Lúc ấn chuông cửa, cả người Nam Khuê đã ướt sũng rồi: “Kiến Thành, là em, em biết anh đang ở nhà, em muốn gặp anh.”

Nghe thấy tiếng của Nam Khuê, nhìn thấy cả người cô đều ướt sũng đang đứng ngoài cửa, trong nháy mắt Lục Kiến Thành không bình tĩnh suy nghĩ được gì. Lúc này anh chỉ nghĩ muốn ôm chặt cô vào lòng.

Anh bước nhanh xuống lầu, mở to cửa ra.

Giây phút hai người nhìn thấy nhau, không một ai nói gì, giống như hiều ngầm với nhau vậy, họ đưa cánh tay ra hung hăng ôm chặt lấy nhau.

Trên người Nam Khuê đều là nước mưa, tóc và quần áo cô đều ướt đẫm.

Lục Kiến Thành vừa ôm cô thì quần áo mình cũng ướt theo rồi. Nhưng anh không buông lỏng tay ra. Hình như chỉ cần có thể ôm lấy cô, không cần biết là nước mưa lạnh lẽo thế nào, anh đều vui vẻ chịu đựng.

Nam Khuê cũng không buông lỏng tay, bây giờ cô không muốn nói chuyện, chỉ muốn dùng hết sức lực của mình ôm lấy anh, cảm nhận sự tồn tại của anh.

Không nhớ rõ sau bao lâu, thời gian dài dằng dặc giống như trải qua một vũ trụ vậy. Cho đến khi xác thực người trong lòng không rời đi, họ mới nhẹ nhàng buông nhau ra.

“Cả người đều ướt rồi, có lạnh không? Anh đưa em đi tắm trước.” Lục Kiến Thành nói.

“Vâng.”

Nam Khuê tuỳ ý nắm tay anh, ngoan ngoãn theo anh lên lầu. Sau đó nhìn Lục Kiến Thành lấy quần áo cho cô, xả nước cho cô đâu vào đấy, lại giúp cô lấy đồ ngủ và khăn bông cho cô. Cuối cùng anh thử độ ấm của nước.

“Độ ấm này vừa vặn rồi, anh ở bên ngoài, em tắm xong rồi gọi anh.”

Nam Khuê chỉ nhìn anh không nói gì, cũng không gật đầu.

Thấy cô không nói gì, Lục Kiến Thành hoài nghi: “Sao thế?”

“Mau tắm đi kẻo lại bị cảm, anh ở bên ngoài đợi em.”

Nói rồi anh quay ngoài bước ra ngoài, thế nhưng lúc anh định rời đi thì đột nhiên có một cánh tay mềm mại quấn lấy anh từ phía sau.

Đầu Nam Khuê nhẹ nhàng dựa vào lưng anh, hít một hơi, cô nhẹ nhàng giải thích: “Kiến Thành, xin lỗi anh, là em làm anh khó chịu rồi.”

“Em không biết Quý Dạ Bạch lại là con trai ở bên ngoài của cha, em cũng không biết anh ta lại cố ý kích động anh, nếu như em biết rồi em tuyệt đối sẽ không để hai người gặp mặt đâu, em càng không để anh ta đến giải thích chuyện này.”

“Nhưng anh hãy tin em, giữa em và anh ta thật sự không xảy ra chuyện gì, anh ta chỉ vì kích động mới nói như vậy, bọn em thật sự trong sạch.”