“Không nhưng mà nữa, bây giờ cậu đã chuẩn bị làm mẹ rồi, nhiệm vụ đầu tiên của cậu chính là giữ tâm trạng thật tốt, ăn ngon uống ngon ngủ ngon, đến lúc đó sinh cho chồng cậu một đứa con trắng trẻo mập mạp.”
Nghe Đông Hoạ an ủi, tâm tình Nam Khuê cũng buông lỏng bớt đi rất nhiều.
Ăn cơm xong, Nam Khuê đi vào nhà vệ sinh. Đúng vào lúc cô chuẩn bị mở cửa đi ra thì bên ngoài lại truyền tới giọng nói đang tám chuyện.
Không giống với lần trước, giọng nói lần này cô rất quen thuộc, chúng là y tá của khoa cô làm việc.
Advertisement
“Dưa hôm nay mọi người đã biết chưa?”
“Đương nhiên, bây giờ trên dưới cả khoa ai mà không biết? bác sĩ Nam ấy mà, cũng quá mất mặt rồi, cái người gọi là bạn trai của cô ta còn chưa từng tới đây, còn chưa kết hôn mà bây giờ không hiểu sao đã bị làm cho to bụng rồi, nếu là tôi thì tôi đã trốn trong nhà khóc không kịp rồi!”
"Cô ta thì hay rồi, còn làm như đó là chuyện gì vinh dự lắm đó mà đi tuyên truyền khắp nơi, sợ không ai biết sao, đúng là không biết xấu hổ."
Một y tá khác cũng lập tức phụ họa: "Đúng vậy, đúng là không thể nhìn người từ bên ngoài được, trước kia tôi vẫn cho rằng cô ta thuần khiết lắm đó, không ngờ là giả vờ thanh cao, bản thân cũng không biết điểm dừng, chưa cưới đã bầu."
"Chờ mà xem, đến khi bụng cô ta lớn rồi mà chưa cưới thì mặt mũi đâu còn nữa."
"Tôi thấy khó mà được lắm, dù sao người bạn trai kia của cô ta cũng chưa từng để lộ mặt cả."
"..."
Sau đó mấy người này còn nói gì nữa, nhưng Nam Khuê đã không còn tâm trạng để nghe.
Vì trái tim cô đã thật sự tan nát mất rồi.
Mãi cho đến khi mấy người kia đi rồi Nam Khuê mới đẩy cửa ra, thất thể đi ra từ bên trog.
Cô đưa tay, dùng sức hất nước lạnh lên mặt.
Lúc từ nhà vệ sinh đi ra, Nam Khuê có chút hồn bay phách lạc.
Dù là một người nói gì cô cũng không quan tâm.
Hai người nói cô cũng có thể không quan tâm.
Nhưng khi tất cả mọi người, thậm chí lúc người bên cạnh bạn đều đang cười nhạo bạn, thậm chí còn trách móc bạn thì rất khó để có thể mỉm cười đối mặt với những chuyện đó.
Thấy Nam Khuê đi tới, tinh thần cũng có vẻ không tốt, Đông Họa lập tức đi đến đỡ lấy cô: "Khuê Khuê, cậu sao vậy? Có phải cảm thấy không thoải mái ở đâu không, sao sắc mặt lại kém vậy?"
"Họa Họa..." Nam Khuê đột nhiên nắm lấy tay cô ấy: "Cậu nói xem, có phải mình tồi tệ lắm không, mình không nên mang thai đúng không? Dù sao cũng là chưa cưới đã có thai, hơn nữa ngoài mình ra thì không còn ai mong đợi sự xuất hiện của bé cả."
Ngay cả Kiến Thành lúc đầu cũng không mong chờ chút nào.