Lục Kiến Thành ngước mắt, ánh mắt nhìn về phía bọn họ cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Tổng giám đốc Lục, đã xóa sạch những tin tức đó rồi ạ.”
“Ừ, đi ra ngoài đi, đóng cửa lại.”
“Vâng, tổng giám đốc Lục.”
Advertisement
Hai người nhanh chóng rời khỏi văn phòng, sau đó đóng cửa lại.
Khi đi ra ngoài, hai người họ lập tức nhìn đối phương, giống như đều đang nói: “Trời ơi, cô gái đó là ai vậy? Còn ngồi trong lòng tổng giám đốc Lục?”
Sau đó câu trả lời của hai đều là vẻ mặt kinh ngạc: “Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai?”
Xoa bóp cho Lục Kiến Thành một lát, đột nhiên, Nam Khuê nhìn thấy vài cái tàn thuốc lá.
Sau đó cô lập tức cau mày: “Sao anh lại hút nhiều vậy? Hại sức khỏe lắm.”
“Được, sau nay có em ở bên anh không hút nữa.”
Lục Kiến Thành nói xong liền hôn lên trán Nam Khuê.
Trong phút chốc, một cảm giác khó chịu truyền đến, Nam Khuê lập tức che miệng, đẩy anh ra, chạy về phía nhà vệ sinh.
Nghe thấy tiếng Nam Khuê nôn ở bên trong, Lục Kiến Thành đứng ngoài cửa với vẻ mặt lo lắng.
Cho đến khi nôn hết rồi, Nam Khuê mới ra ngoài.
Khi cô đi ra ngoài, sắc mặt đều tái nhợt, cả người như không còn chút sức nào.
Điều cô không nghĩ tới đó là, cả buổi chiều cô nôn rất nhiều lần.
Cuối cùng, Lục Kiến Thành trực tiếp tắt máy, sau đó nắm tay cô bước ra ngoài: “Chúng ta đi bệnh viện.”
“Sao lại đi bệnh viện?”
“Đi tìm bác sĩ khám xem, sao em lại cứ nôn như vậy?”
Hóa ra là như vậy, Nam Khuê nhẹ nhàng cười, rồi an ủi anh: “Đây là ốm nghén, nhiều phụ nữ khi mang thai đều có hiện tượng này, có thể là em có biểu hiện hơi sớm, cũng hơi nặng thôi.”
“Không sao đâu, vì đứa nhỏ em có thể chịu đựng được.”
Lục Kiến Thành lại thấy cực kỳ đau lòng: “Cho dù là ốm nghén, chúng ta cũng cứ đi khám thử xem, hỏi bác sĩ xem có cách nào để giảm bớt nó không.”
Không thay đổi được quyết định của anh, cuối cùng Nam Khuê cũng ngoan ngoãn theo anh đến khoa phụ sản.
Bác sĩ cũng cười và nói đó là phản ứng bình thường, hơn nữa ốm nghén cũng chứng tỏ em bé trong bụng mẹ rất ngoan và rất hiếu động.
Lục Kiến Thành vẫn luôn hỏi đi hỏi lại, hơn nữa còn hỏi cách để giảm bớt những cơn ốm nghén này.
“Bác sĩ Nam, bạn trai cô đối xử với cô tốt thật, cô cũng hạnh phúc quá đấy!” Bác sĩ đang khám cho cô hâm mộ nói.
Được khen như vậy, người nào đó cảm thấy rất vui vẻ, sắc mặt cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Hai người đều không rằng, đi ra ngoài sẽ gặp phải Quý Dạ Bạch.
Nhìn thấy Nam Khuê đến khoa phụ sản, anh ta lập tức sốt ruột bước tới, hỏi: “Sao vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào không? Hay là em bé không được khỏe?”
“Không liên quan gì đến anh.” Lục Kiến Thành ngăn Quý Dạ Bạch đang bước đến gần, đồng thời lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, anh che cho Nam Khuê, để cô lên xe trước.
“Em ở trên xe chờ anh.” Lục Kiến Thành nhìn về phía Nam Khuê, nhẹ nhàng dặn dò.
“Anh đi đâu vậy?” Cô hỏi.
“Anh đi gặp anh ta.”
“Vậy anh đừng kích động quá, em ở trong xe chờ anh.”
Sau đó Lục Kiến Thành liền đi về hướng Quý Dạ Bạch.
Quý Dạ Bạch đang đợi anh ở bãi đậu xe.
So với lần trước giương cung bạt kiếm, lần này hai người đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Lục Kiến Thành châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi nhả một hơi nhìn về phía Quý Dạ Bạch: “Tôi khuyên cậu nên trở về khuyên nhủ mẹ cậu đi, đừng mơ tưởng đến thứ gì của nhà họ Lục, cũng đừng nghĩ đến Khuê Khuê, nếu không không cần tôi ra tay thì mẹ cậu cũng không phải đối thủ của mẹ tôi.”
Quý Dạ Bạch nhìn anh cười lạnh: “Anh chắc chắn như vậy sao?”
“Không tin thì có thể thử xem.”
Đột nhiên, Quý Dạ Bạch gật đầu: “Được rồi, tôi có thể hứa với anh.”