Có lẽ do bọn họ đều là người trong cuộc, mà Lâm Tiêu là người ngoài cuộc nên có thể nhận định tình huống rõ hơn.
Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, có lẽ cũng chính là ý này.
Cô cũng thừa nhận, nếu như việc này thật sự xảy ra giữa anh và Phương Thanh Liên, cô cũng không thể nào bình tĩnh được.
Advertisement
“Nhưng tôi có thể hiểu được anh ấy khó chịu, tôi cũng có thể hiểu được vướng mắc trong lòng anh ấy, nhưng tôi đã nói rõ ràng với anh ấy rằng tôi và Quý Dạ Bạch không có gì cả, nhưng anh ấy vẫn không tin.”
“Cô Nam Khuê, thật ra cô có thể đổi một góc nhìn khác về vấn đề này, tổng giám đốc Lục nghĩ đến tình huống đứa bé này là của người đàn ông khác, ngài ấy vì không muốn cô buồn, muốn cô cảm thấy thoải mái nên có thể chấp nhận đứa nhỏ này, trong lòng ngài ấy cũng phải đấu tranh rất nhiều mới được!”
“Nếu là cô, trong tình huống Phương Thanh Liên mang thai đứa nhỏ của ngài ấy thì cô còn có thể bên cạnh ngài ấy được sao?”
Nam Khuê yên lặng.
“Cảm ơn cậu, Lâm Tiêu, bây giờ trong lòng tôi rất loạn, mặc kệ thế nào tôi cũng đều cần phải giữ yên lặng một thời gian, để cho anh ấy và cả tôi suy nghĩ thật cẩn thận về mối quan hệ của cả hai.”
Nam Khuê muốn suy nghĩ kĩ càng hơn về mối quan hệ của hai người.
Hơn nữa, nói thật, cô rất buồn.
Nhất là sau khi có bé con, tâm trạng cô càng dễ bị ảnh hưởng hơn.
Từ ngày bé, khi cô bắt đầu có trí nhớ, trong cuộc sống của cô chỉ có mình và mẹ.
Dù cho ốm đau hay là đến trường, mặc kệ là chuyện gì cũng chỉ có một mình mẹ vì cô mà chạy ngược chạy xuôi.
Đỗ Quốc Khôn chỉ biết ăn ngủ rồi lại uống rượu đánh bạc, ông ta chỉ biết đòi tiền, không chỉ có vậy mà ông ta còn thường xuyên đánh đập mẹ con cô.
Cho nên, trong cuộc sống của cô, nhân vật “cha” này không tồn tại.
Cũng bởi vì đã từng trải qua cho nên cô mới biết được nhân vật “cha” này có vai trò quan trọng như thế nào với cục cưng.
Ít nhất khi cô vẫn còn khả năng, cô muốn cho bé cưng một gia đình hạnh phúc.
Mấy hôm nay, Nam Khuê cho mình thời gian để bình tĩnh lại.
Công việc cũng đột nhiên trở nên vô cùng bận rộn.
Vì mang thai nên sư mẫu đã giảm lượng công việc của cô xuống còn rất ít.
Nhưng nhìn mọi người bận đến mức đầu đầy mồ hôi, cả ngày ngâm mình trong phòng phẫu thuật, mệt đến mức hạ đường huyết, mỗi ngày chỉ ăn một chút vào buổi sáng, sao cô có thể yên tâm làm một người rảnh rỗi được?
Cho nên Nam Khuê xung phong nhận làm chút việc vặt có thể làm.
Vừa đến bệnh viện đã lập tức bận đến mức chân không chạm đất.
Lúc ăn cơm trưa đã là hai giờ chiều.
Hôm nay Nam Khuê bận đến tận tối muộn, cô trực tiếp làm việc đến chín giờ tối.
Đông Họa vừa từng phòng giải phẫu ra, thấy cô vẫn còn ở đây thì vội chạy đến nói: “Khuê Khuê, đã giờ nào rồi mà cậu vẫn còn ở đây?”
“Ba tháng đầu rất quan trọng, không thể vội vàng được, cậu mau về nghỉ ngơi đi. Cho dù cậu không nghỉ thì bé con cũng muốn nghỉ, còn lại giao cho mọi người đi.”
“Được, cũng xong hết việc rồi, mình đi thay quần áo rồi về nhà.”
Nói xong Nam Khuê đến phòng thay đồ thay quần áo.
Lúc nhón chân lên lấy quần áo trên giá treo, Nam Khuê đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, cả người hơi run rẩy.
Cô cũng không nghĩ nhiều, cô nghĩ rằng do mấy hôm nay quá mệt, nghỉ ngơi một lát là tốt.
Nhưng sau khi thay quần áo được một nửa, lúc đứng dậy Nam Khuê cảm thấy vô cùng choáng váng, sau đó cô nhanh chóng cảm thấy trước mắt tối đi.
Tiếp đó không còn ý thức.
Trực tiếp ngất xỉu.
Đông Họa bên ngoài ngồi chờ một lúc lâu cũng không thấy Nam Khuê ra.
“Thay quần áo thôi mà, phải xong lâu rồi mới đúng chứ? Không phải là…”
Đông Họa nghĩ đến chuyện gì đó, cô ấy buông đồ trong tay ra, lập tức chạy vào trong.
“Khuê Khuê…”
Cô ấy vừa gọi vừa đẩy cửa ra.
Cửa vừa mở, Đông Họa đã thấy Nam Khuê nằm trên mặt đất, cô ấy bị dọa đến tim muốn nhảy ra ngoài: “Khuê Khuê, tỉnh lại, cậu mau tỉnh lại đi!”