Có lẽ đều không phải, mà thay vào đó là tâm trạng phức tạp. Sinh đôi, nếu như là một bé trai và một bé gái, có thể là một đôi long phượng thai thì càng khiến người khác hưng phấn và kích động hơn. Anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen trên đầu mình, trong lòng là đủ loại cảm xúc. Nếu…Nếu đây là con của cô và anh thì tốt biết bao. Anh đã mong chờ đến mức nào chứ? Advertisement Nhưng lại là Quý Dạ Bạch. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng giờ phút này anh vô cùng ghen tị. Ghen tị đến phát điên. Người phụ nữ anh yêu nhất lại mang thai con của người khác, hơn nữa còn là thai đôi. Đẩy cửa đi vào phòng, ánh mắt Lục Kiến Thành nhìn khuôn mặt Nam Khuê. Sau đó từ từ đi xuống, cuối cùng nhìn phần bụng đang được đắp chăn của cô. Bây giờ bé con còn rất nhỏ cho nên bụng cô vẫn còn phẳng lì, không có chút thay đổi nào. Nhưng theo thời gian, anh có thể tưởng tượng được bụng cô sẽ lớn lên từng ngày, đứa nhỏ cũng sẽ lớn lên từng ngày. Anh đột nhiên sợ hãi, sợ hãi có một ngày cô có phải sẽ vì đứa bé mà không cần anh nữa không? “Khuê Khuê, làm sao bây giờ? Bây giờ anh cũng đã bắt đầu lo được lo mất.” Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, vẻ mặt u sầu lo lắng. Thậm chí anh còn cảm nhận được bệnh của bản thân. Bệnh nguy kịch không có thuốc chữa. Buổi tối hôm nay vô cùng dịu dàng, trong phòng cũng vô cùng yên tĩnh. Nhưng Lục Kiến Thành nhìn cô, làm sao cũng không ngủ được. “Khuê Khuê, đừng rời xa anh, tuyệt đối đừng rời xa anh.” Nhưng trong đầu anh lại có một suy nghĩ vô cùng chắc chắn. Đó chính là: Chỉ cần cô ở đây thì mọi thứ đều ổn. Sáng hôm sau, khi Nam Khuê tỉnh lại, Lục Kiến Thành vẫn ở bên cạnh chăm sóc cho cô. Cho nên cô vừa mở mắt đã thấy anh. Chỉ vừa nhìn cô đã lập tức nhìn được râu ria trên cằm anh. Vẻ mặt anh có chút tiều tụy, râu chưa cạo, tóc cũng hơi lộn xộn, hai mắt đều là tia máu. Nhìn anh như vậy, trái tim cô nhói lên. “Anh trông em cả đêm sao?” Nam Khuê hỏi. Lục Kiến Thành cưng chiều vuốt tóc cô, lập tức lắc đầu, dịu dàng nói: “Không phải, anh cũng ngủ, chỉ là dậy sớm hơn em một chút mà thôi.” “Nhưng ánh mắt anh đỏ hết lên rồi.” “Ừm, tối qua phải thức đêm làm một hạng mục nên chỉ ngủ được một lúc, không sao, em không cần lo cho anh.” “Em có đói không, bữa sáng sẽ lập tức đến ngay.” Lục Kiến Thành vừa dứt lời đã có người đẩy xe tiến vào. Bữa sáng vô cùng phong phú, không chỉ thơm mà còn nhìn vô cùng ngon mắt, chỉ nhìn thôi cũng đã thích. Nam Khuê rửa mặt xong cũng cảm thấy hơi đói bụng. Nhưng cô vừa cắn một miếng bánh bao đã cảm thấy vô cùng buồn nôn.Cuối cùng không thể ăn được nữa, cô để bánh bao xuống, chạy vào nhà vệ sinh, điên cuồng nôn ọe.Nôn mấy phút, lúc ra ngoài, dạ dày cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.Uống một ngụm nước, cô lại ăn một miếng nữa.Nhưng lần này cũng vừa cắn được hai miếng cô cũng đã không nhịn được nữa mà chạy vào phòng vệ sinh nôn hôn ra.Nôn thêm một lúc nữa, cái gì cũng không nôn ra được, chỉ toàn là nước.Nói không khó chịu là giả.Vô cùng khó chịu.Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến đứa bé, Nam Khuê cảm thấy tất cả mọi thứ đều đáng giá.Lần này nôn xong cô phải vịn vào bồn rửa mặt mà thở dốc.