"Mấy người là ai? Tôi không biết phu nhân mà các người đang nói là ai cả, buông ra..."
Nhưng Nam Khuê còn nói hết thì trên cánh tay đã truyền đến cảm giác đau đớn.
Sau đó cô lập tức ngất xỉu, cả người rơi vào trạng thái mất ý thưc.
Lục Kiến Thành đuổi xuống đến tầng một, anh điên cuồng đi tìm Nam Khuê, nhưng một lúc sau cũng không thấy cô đâu.
Advertisement
Anh gọi điện qua, nhưng căn bản không có ai nghe.
Gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại nhưng vẫn trong trạng thái không ai nghe.
Anh đoán có lẽ do cô tức giận, Lục Kiến Thành không chút do dự đi thẳng đến nhà cô.
Nam Khuê tỉnh lại trên giường của một căn phòng vô cùng xa hoa.
Cô xoa xoa đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Nhưng chỉ vừa đi được một nửa, khi nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, cô lập tức dừng bước.
"Là bà? Bà đưa tôi đến đây để làm gì?"
Nam Khuê nhìn Hạ Nhu, ánh mắt đều là sự tức giận.
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là gần đây hơi cô đơn nên muốn tìm con tâm sự."
"Đồ điên, ai muốn tâm sự với bà chứ?"
Hạ Nhu cũng không tức giận, bà ta vẫn dịu dàng cười như cũ: "Không tâm sự cũng được, vậy thì chúng ta nói chuyện đi, ngeh nói con và Kiến Thành sắp phục hôn?"
"Đây là chuyện của tôi và anh ấy, không liên quan đến bà."
"Tiểu Khuê, dựa vào quan hệ của con và Dạ Bạch thì sao lại không liên quan đến dì dược chứ? Con đừng quên bây giờ trong bụng con còn có cả đứa nhỏ của Dạ Bạch, cháu của dì, con cảm thấy dì sẽ để cháu của mình lưu lạc ở bên ngoài sao?"
"Tôi nhắc lại lần nữa, tôi và Quý Dạ Bạch hoàn toàn trong sạch, không có quan hệ gì hết, đứa nhỏ trong bụng tôi cũng không phải của anh ta." Nam Khuê gần như hét lên.
Dứt lời, cô đi ra ngoài.
Cuối cùng Hạ Nhu cũng không ngụy trang được nữa, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi.
"Ngăn cô ta lại."
Giọng nói bà ta trở nên lạnh lẽo, lập tức có người ngăn Nam Khuê lại.
"Bà biết hành động này của bà là gì không? Là nhốt người trái phép, tôi hoàn toàn có thể tố cáo bà." Nam Khuê tức giận nhìn bà ta chằm chằm.
Hạ Nhu không quan tâm cười: "Tiểu Khuê, con yên tâm, dì sẽ cho con đi, nhưng trước khi con đi, dì muốn cho con xem thứ này một chút."
"Tôi không xem." Nam Khuê quay đầu đi.
Vài phút sau cô bị ép ngồi xuống ghế.
Mà trước mặt cô là một màn hình máy chiếu.
Trên màn hình không chiếu thứ gì khác mà chính là một video nóng.
Cô còn tức giận hơn cả lần xem video này ở chỗ Quý Dạ Bạch.
Nam Khuê cố gắng hít sâu mấy lần, cô ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, sau đó nhìn Hạ Nhu: "Bà không uy hiếp được tôi đâu, tôi đã nói rồi, người trong video không phải tôi."
"Thế sao?" Hạ Nhu cười lạnh.
"Dì biết kiểu gì con cũng nói như vậy, nhưng... Con nhìn xem người phụ nữ này có giống con không, dù là dáng người, cơ thể, góc mặt hay những chỗ khác cũng vô cùng giống con nha."