Cô là một cô gái, làm sao cô có thể không quan tâm chứ?
Ôm chặt cô vào lòng, Lục Kiến Thành vuốt ve sợi tóc của cô an ủi hết lần này đến lần khác: "Khuê Khuê đừng sợ, video đã bị tiêu hủy, anh bảo đảm với em, nhất định sẽ không bị lộ ra ngoài.”
"Sẽ không có người chỉ trích em, cũng sẽ không có người đàm luận về em."
Advertisement
Nghe được những lời này, trái tim của Nam Khuê cuối cùng cũng yên ổn hơn một chút.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt ươn ướt vô tội, không xác định lại hỏi một lần nữa: "Thật sao? Anh có chắc là anh không nói gạt em không?”
"Ừm, anh thề. Sau này Hạ Nhu cũng không dám lấy video này để uy hiếp em nữa..." Anh sờ sờ đầu Nam Khuê tiếp tục nói: "Anh nhất định sẽ làm cho Hạ Nhu tự mình tới cửa xin lỗi em, phải hối hận vì những gì bà ta đã làm với em.”
Nam Khuê thuận thế tựa vào trong ngực anh, không nói gì.
Vốn dĩ, cô cho rằng mình có thể yên tĩnh hai ngày, nhưng bữa sáng vừa ăn xong cô đã nhận được điện thoại của Quý Dạ Bạch.
Đối với cuộc điện thoại này, Nam Khuê vốn không muốn nghe máy.
Nhưng Quý Dạ Bạch giống như điên rồi, gọi không ngừng.
Nghĩ đến mình còn phải đến bệnh viện làm việc, thế nào cũng trốn không thoát, Nam Khuê vẫn chấp nhận.
"Nam Khuê, là tôi, Quý Dạ Bạch."
"Tôi biết, anh có chuyện gì không?"
"Khi nào cô có thời gian, chúng ta nói chuyện một chút đi." Anh ta nói.
"Ngày nào tôi đều rất bận rộn, ngày nào cũng không có thời gian, hơn nữa tôi cũng không cảm thấy giữa chúng ta còn có bất cứ chuyện gì để nói." Nam Khuê từ chối rất dứt khoát.
"Nếu như vậy, vậy tôi chỉ có thể chờ cô đi làm rồi đi tìm cô."
"Quý Dạ Bạch, lấy quyền để mưu cầu lợi ích cá nhân, anh không thấy đê tiện à?"
"Nam Khuê, tôi cũng không có cách nào khác, hay là coi có thể chấp nhận, bây giờ chúng ta nói chuyện qua điện thoại."
Hít sâu một hơi, Nam Khuê chỉ có thể bị ép gật đầu: "Anh có chuyện gì thì nói nhanh.”
"Thỉnh cầu của tôi rất đơn giản, xóa tất cả các video của mẹ tôi, hơn nữa bảo đảm tuyệt đối không thể công khai cho mọi người."
Nghe vậy, Nam Khuê chỉ cảm thấy buồn cười: "Video gì vậy?”
"Vậy xem ra, bọn họ không nói cho cô biết, Vân Thư dẫn mấy người quay một số video về mẹ tôi, còn tuyên bố sẽ công bố ra ngoài."
"Vậy sao? Cho dù có, đây cũng là chuyện giữa mẹ chồng tôi và mẹ anh, ân oán mấy chục năm của bọn họ, anh dựa vào cái gì cho rằng tôi có thể hóa giải?”
"Nam Khuê..." Quý Dạ Bạch hạ giọng, giọng nói gần như là hạ mình thỉnh cầu: "Tôi biết cô có cách, video kia ảnh hưởng rất lớn đến mẹ tôi, cô có bất kỳ điều kiện gì cũng có thể đưa ra, tôi đều sẽ thỏa mãn cô, chỉ xin cô hạ thủ lưu tình.”
(Hạ thủ: khoan hồng, độ lượng nhẹ tay mà tha cho; Lưu tình: vì tình nghĩa mà nhắm mắt cho quá.)
"Muộn rồi. Quý Dạ Bạch, trước khi anh tìm tôi, anh nên hỏi mẹ anh đã làm gì? Khi bà ta bắt cóc tôi, sử dụng video để ép buộc tôi, đe dọa tôi, tại sao bà ta không nghĩ đến việc hạ thủ lưu tình chứ?”
Không muốn nói nhảm nữa, Nam Khuê trực tiếp cúp điện thoại.